TRỌNG SINH PHẢN KÍCH: ĐẠI TIỂU THƯ ĐẾN TỪ VỰC SÂU - Chương 233: Lại Sinh Biến Cố

Cập nhật lúc: 2025-09-06 10:03:09
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Không cút ?”

Đôi mắt lạnh lẽo của Thời Cẩm , giọng điệu nhạt nhẽo.

 

“Cút con m* mày!”

Dư Gia Tích văng tục.

 

Lời dứt, một cái tát giòn vang lập tức rơi xuống.

 

Dư Gia Tích lệch đầu, thể tin nổi mà cô.

 

Đám lưu manh xung quanh cũng sững sờ.

 

Bọn họ ngờ, cô mà dám tay.

 

“M* kiếp!”

 

Dư Gia Tích tức giận đến mức vớ ngay cái ghế bên cạnh, hung hăng xông thẳng về phía Thời Cẩm.

 

Tần Vũ sợ đến mức ngây dại, c.h.ế.t trân tại chỗ.

 

Ngay lúc tưởng chừng Thời Cẩm sẽ chịu thiệt...

Bóng dáng cô khẽ lướt, né khỏi cái ghế, một cú xoay đá thẳng n.g.ự.c Dư Gia Tích.

 

Cú đá mạnh đến mức loạng choạng lùi liên tiếp về , dựa đám đàn em đỡ mới ngã nhào.

 

Liên tiếp mất mặt, Dư Gia Tích gào lên:

“M* nó, còn đó gì, xông lên hết cho tao, đánh c.h.ế.t con nhóc thối !”

 

Một đám đàn em lập tức lao đến, vây kín Thời Cẩm giữa.

 

Thực khách trong quán hoảng loạn bỏ chạy, nhưng cũng ít hiếu kỳ tụ tập quanh đó xem náo nhiệt.

 

“Ối chà, nhiều vây đánh một cô gái, chắc cô thảm .”

 

Người dứt lời thì liền thấy từng tên lưu manh cô gái nhỏ nhắn tung cước đá bay, rơi xuống đất như mấy quả dưa hấu, trúng ngã đó.

 

Cảnh tượng khiến những thực khách xem đều ngây dại, còn Tần Vũ thì há hốc mồm kinh ngạc.

 

Đây… đây…

Sức chiến đấu của cô quá kinh khủng!

 

Tưởng rằng hôm nay thoát khỏi cảnh đánh, ai ngờ ngược , chính đối phương mới là kẻ xui xẻo.

 

Mười phút , cả đám lưu manh do Dư Gia Tích cầm đầu đều đánh gục, lăn lóc đất rên rỉ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-233-lai-sinh-bien-co.html.]

Thời Cẩm bước tới, dừng mặt Dư Gia Tích, một chân giẫm lên n.g.ự.c , từ cao xuống:

“Kết quả mày thấy hài lòng ?

Nếu , tao thể tặng thêm mày gói ‘nửa năm viện nghỉ dưỡng’.”

 

Tần Vũ bên cạnh suýt thì bật .

 

Dư Gia Tích nhục tức, nhưng mái hiên, đành cúi đầu, im thin thít.

Nếu ngoan, cô tất nhiên cách bắt ngoan.

 

Đột nhiên, một cơn đau nhói như khoan thẳng n.g.ự.c khiến Dư Gia Tích co giật:

“Aaaa!”

 

Sau tiếng kêu thảm thiết, rốt cuộc chịu thua:

dám, dám nữa… cô tha cho .”

 

Thời Cẩm thu chân , cúi xuống, giọng dịu đến mức chỉ hai :

“Dư Gia Tích, tha cho cũng .

Giúp một chuyện, cầm ghế lên, đánh tên đàn ông .

Hiểu ?

Hiểu thì chớp mắt.”

 

Dư Gia Tích chớp mắt lia lịa, giờ chỉ mong cô tha cho .

 

Thời Cẩm dậy, nghiêm giọng với cả đám lưu manh:

“Làm cho đàng hoàng.

Đừng suốt ngày gây chuyện, kẻo sớm muộn gì cũng gánh hậu quả.”

 

Tần Vũ xong gật đầu tán thành, những xem xung quanh cũng đồng loạt phụ họa.

 

Bất ngờ, khi tất cả mất cảnh giác, Dư Gia Tích chộp lấy chiếc ghế nhựa bên cạnh, bổ thẳng về phía Tần Vũ.

 

Khi Tần Vũ phát hiện thì quá muộn, căn bản kịp né.

 

lúc đó, một bóng nhỏ nhắn lao đến, mạnh mẽ đẩy sang một bên, chiếc ghế nặng nề nện thẳng xuống cô.

 

Xung quanh đồng loạt hít mạnh một khí lạnh!

 

Dư Gia Tích ngẩn , đó ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý.

Hắn thậm chí còn nhân cơ hội tay tiếp để báo thù.

 

ngay lúc , một luồng gió mạnh từ phía ập đến.

Lưng đau nhói, cả một cú đá đá bay, ngã nhào xuống đất.

 

Ánh mắt Diệp Tiêu sắc lạnh quét qua :

“Muốn c.h.ế.t !”

Loading...