TRỌNG SINH PHẢN KÍCH: ĐẠI TIỂU THƯ ĐẾN TỪ VỰC SÂU - Chương 234: Người mà cô nợ

Cập nhật lúc: 2025-09-06 10:09:30
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệp Tiêu đầu về phía Thời Cẩm:

“Thế nào ?”

 

Thời Cẩm lắc đầu, tỏ ý .

ánh mắt sắc bén của kịp nhận má cô một vết rách.

Máu đỏ tươi đang chảy ngừng.

 

Ánh mắt Diệp Tiêu lập tức nheo đầy nguy hiểm.

Cậu bước về phía Dư Gia Tích, một chân hung hăng giẫm mạnh lên n.g.ự.c .

Dư Gia Tích đau đến mức sắc mặt trắng bệch.

 

Khốn khiếp!

Trong lòng ngừng chửi thầm, tuyệt đối là tai bay vạ gió.

 

Chỉ thấy đối diện xách nguyên cái ghế nện thẳng về phía .

Dư Gia Tích hoảng hồn, sợ hãi đến run rẩy.

 

lúc , một bàn tay ngăn hành động của Diệp Tiêu.

 

Cậu kinh ngạc đầu , thì thấy Thời Cẩm đang lắc đầu với :

“Thả bọn họ , .”

 

Dư Gia Tích lập tức cảm giác như thoát khỏi quỷ môn quan.

Mẹ ơi, nếu cô đến chậm một bước thôi thì cái mạng nhỏ của lão tử sớm đời !

 

Diệp Tiêu lạnh lùng tung thêm một cước:

“Cút!”

 

Dư Gia Tích lôi kéo đám em, lăn lê bò toài mà bỏ chạy.

Người xem náo nhiệt xung quanh cũng tản .

Để ánh mắt sợ hãi kính nể về phía Diệp Tiêu và Thời Cẩm.

 

Tần Vũ lo lắng chạy đến.

Thấy vết thương mặt Thời Cẩm, lòng xót xa đầy áy náy:

“Xin , liên lụy đến cô, khiến cô thương.”

 

Vừa dứt lời, liền chạm ánh mắt lạnh lẽo như lưỡi d.a.o của Diệp Tiêu.

 

Ngực Tần Vũ lập tức run lên.

Rõ ràng còn nhỏ tuổi hơn , tỏa một loại áp lực khủng khiếp, khiến nghẹt thở.

 

Thời Cẩm bình tĩnh bước lên, chen giữa hai , ngăn cách tầm mắt bức bách .

 

Tần Vũ lập tức cảm thấy áp lực biến mất, chạm ánh mắt mỉm dịu dàng của cô.

 

“Nói đúng liên lụy đến , do lời xin mới đúng.”

 

Nghe , trái tim Tần Vũ thoáng ấm áp.

Trước mắt , thiếu nữ thật sự là một cô gái dịu dàng, lương thiện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-234-nguoi-ma-co-no.html.]

Nghĩ cảnh tượng cô dứt khoát hạ gục đám lưu manh, thấy cô mạnh mẽ, cá tính và thật ngầu.

 

“Em thương ở mặt , chúng bệnh viện xử lý một chút .”

Tần Vũ chú ý đến vết m.á.u má cô, vẫn ngừng rỉ .

 

Diệp Tiêu liếc một cái đầy khinh bỉ.

Trong mắt , một đàn ông cần phụ nữ bảo vệ thì chỉ là phế vật.

Loại phế vật , xứng bên cạnh cô, càng đáng để cô lấy mạng che chở.

 

Một cảm giác bài xích mạnh mẽ bất giác dâng lên trong lòng .

Cậu ghét đàn ông .

 

“Thời Cẩm, sẽ đưa cô .

Còn , nhất nên về nhà .

Đàn ông đường ban đêm thì an .”

Diệp Tiêu lạnh giọng mỉa mai.

 

Mặt Tần Vũ đỏ bừng, hổ tự thẹn.

 

Hắn Thời Cẩm, ánh mắt đầy cảnh cáo của Diệp Tiêu:

“Tiểu Cẩm, về .

Có chuyện gì thì nhớ với .”

 

“Ừ, .”

 

Thời Cẩm mỉm tiễn , mãi đến khi thấy chiếc taxi chở biến mất mới thu nụ .

Tất cả vẻ dịu dàng, ngọt ngào , trong khoảnh khắc liền tan biến sạch.

 

Diệp Tiêu tốc độ đổi của cô cho ngẩn ngơ.

 

Thấy cô về phía , vội đuổi theo:

“Cô ?

Bệnh viện gần nhất là bên mà.”

 

“Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

Thời Cẩm thản nhiên đáp.

 

Kiếp , mặt cô từng một vết sẹo dài.

Đữ tợn đến thế mà cô cũng mấy bận tâm, bây giờ thể để ý một vết thương nhỏ xíu thế .

 

Nửa năm kể từ ngày trọng sinh, cô luôn cố ý né tránh, tìm .

giờ đây, cơn đau nhói má khiến cô kìm nổi nỗi nhớ nhung.

 

gặp .

Người con trai c.h.ế.t vì cô ở kiếp .

 

 

Phó Tư Viễn!

Một em trai kém cô bốn tuổi, vì che chắn nhát d.a.o cho cô mà mất mạng.

Cậu chính là mà cả đời , cô nợ nhiều nhất, day dứt và áy náy nhất.

Loading...