TRỌNG SINH PHẢN KÍCH: ĐẠI TIỂU THƯ ĐẾN TỪ VỰC SÂU - Chương 254 + 255: Nhà dột lại gặp mưa đêm - Kịp đến nhà kho

Cập nhật lúc: 2025-09-13 05:29:03
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Năm phút , Diệp Tiêu chạy đến, lập tức ném thẳng tiền còn đôi vợ chồng trung niên.

“Tránh .”

 

 

Lời với đôi vợ chồng, mà là nhắm bốn phận đặc biệt .

Bốn thấy sự vui mừng lộ rõ giữa chân mày của vợ chồng thì khẽ nhíu mày.

 

 

Diệp Tiêu lên xe.

Thời Cẩm ngang qua mặt bốn , lạnh lùng :

“Cái gọi là chính nghĩa mà giúp kẻ , thật là quá nhỉ!”

 

 

“Rầm”...

Cửa xe đóng sầm , chiếc xe gầm rú phóng vút qua mặt bọn họ.

Bốn , ánh mắt rơi đôi vợ chồng trung niên .

 

 

Thấy hại rời , đám vây xem cũng tản .

Đôi vợ chồng tự nhiên giả bộ nữa, dậy một cách thản nhiên.

Một bốn xa, đầu .

Liền thấy hai vợ chồng bình an vô sự, mặt còn hiện rõ sự hưng phấn.

 

 

lúc họ chuẩn rời , bốn thanh niên chặn ngay mặt.

“Các lừa đảo!”

Người đàn ông cầm đầu trầm mặt .

 

 

“Lừa đảo? Chúng lừa ai?

Là họ tông thật, chính họ bồi thường, chúng nào ép buộc gì .

Bốn các đừng lo chuyện bao đồng, mau tránh .”

 

 

bốn động đậy, bởi họ nhận lừa, khiến vô tội chịu khổ.

“Mang năm vạn theo chúng đến đồn cảnh sát.”

Một trong đó lạnh giọng .

 

 

Người phụ nữ trung niên lập tức ôm chặt túi tiền.

 

 

“Các cấu thành hành vi tống tiền, nếu giao tiền và tự nguyện đầu thú, sẽ xử nhẹ.”

Người đàn ông cầm đầu nghiêm giọng.

 

 

“Tống tiền?

Các chứng cứ ?

Ở đây camera.”

Người đàn ông trung niên hống hách .

 

 

Bốn liếc mắt, phía quả thật camera.

đến chỗ .

Rõ ràng đôi vợ chồng quen thuộc địa hình, cố ý chọn nơi gây chuyện.

 

 

Người phụ nữ thấy bốn còn chịu , liền gào toáng lên:

“Cướp! Có cướp tiền!”

“Cướp a, cướp tiền!”

 

 

Sắc mặt bốn biến đổi, sự trơ trẽn của hai vợ chồng tức đến run .

Thấy xung quanh tụ tập, một trong nhóm khẽ :

“Nam Huyền, là bỏ thôi?”

 

 

Nam Huyền mặt đen kịt:

“Không , hôm nay nhất định đưa bọn chúng .

Gọi điện, báo cảnh sát.”

 

 

Vợ chồng thấy báo cảnh sát thì tim đập thình thịch, nhưng vẫn cố chấp im.

hại cũng , bọn họ đoán chắc mấy cũng chẳng .

Chuyện thế , họ gặp nhiều .

Hai mươi phút , cảnh sát đến, trực tiếp đưa cả sáu về đồn.

 

 

Ở một bên khác, Diệp Tiêu lái xe phóng thẳng về phía bến tàu.

“Cô đừng lo, bọn Lý Duệ chỉ ham tiền, sẽ gì Tiểu Tư Viễn .

cho , nó sẽ cả.”

 

 

Thời Cẩm khẽ đáp một tiếng, vẫn giữ im lặng.

Diệp Tiêu dám cho cô , Lý Duệ vốn là kẻ lòng độc ác, gian xảo khó lường.

 

 

“Còn thể nhanh hơn nữa ?”

Thời Cẩm hỏi.

 

 

Không do thời tiết hôm nay nóng bức.

Cô cảm thấy vô cùng ngột ngạt, n.g.ự.c như vật gì đè ép, thở .

 

 

Đôi khi vận mệnh thật kỳ quái, càng gấp gáp thì càng sinh chuyện.

Xe chạy đến đại lộ ven biển thì phía ùn tắc nghiêm trọng.

Diệp Tiêu bấm còi liên hồi, nhưng hàng xe phía nhúc nhích.

 

 

Thời Cẩm thò đầu , phát hiện một chiếc xe tải lật ngang chắn giữa đường.

Muốn thông qua, ít nhất cũng đợi vài tiếng đồng hồ.

 

 

“Đổi đường khác.”

Thời Cẩm trầm giọng .

 

 

Diệp Tiêu lập tức lùi xe, rẽ khỏi đường chính lối phụ, vòng sang con đường nhỏ khác.

Nếu đường vòng , ít nhất sẽ mất thêm nửa tiếng nữa.

 

 

Trên đường, xe lao vun vút, động cơ gầm rú hết công suất.

Đi nửa chừng, Diệp Tiêu nhận điện thoại từ thuộc hạ Lưu Đạt.

 

 

“Tiêu ca, bọn đến .”

 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-254-255-nha-dot-lai-gap-mua-dem-kip-den-nha-kho.html.]

“Tìm thấy ? Cậu thế nào?”

Diệp Tiêu hỏi ngay.

 

 

“Người tìm .

Tên Lý Duệ tin bọn em lùng , sợ quá chạy trốn mất .

Ổ nhóm bên trong chỉ còn mấy tên tép riu ở vòng ngoài.

Còn thiếu niên mà tìm, cũng thấy.”

 

 

“Tìm tiếp! Bằng giá tìm .

Ngoài , cho điều tra ngay xem tên Lý Duệ đó trốn ở .”

 

 

Người bảo vệ, mà cũng dám kẻ động đến. 

Thật đúng là chán sống!

 

 

“Rõ!”

 

 

Cúp máy, Diệp Tiêu sang Thời Cẩm:

“Cô đừng lo.

Không tin tức là tin .

Lý Duệ đang tìm, cũng dám động đến Tư Viễn .”

 

 

“Ừ.”

Hy vọng là !

 

 

Lý Duệ… Lý Duệ… Cái tên quen quá.

Trong đầu Thời Cẩm rối loạn, nhất thời nhớ từng .

 

 

Hai mươi phút , xe của Diệp Tiêu chạy bến cảng, dừng ngay nhà kho.

Lưu Đạt cùng đợi ngoài cửa, thấy Diệp Tiêu xuống xe liền đồng loạt cung kính gọi:

“Tiêu ca.”

 

 

Nhiều ánh mắt tò mò lập tức liếc về phía , nơi Thời Cẩm bước xuống.

Chắc hẳn đây chính là cô gái mà Tiêu ca thành nhiệm vụ vội vàng về gặp.

 

 

“Tìm thấy ?”

Diệp Tiêu hỏi.

 

 

Lưu Đạt, cúi đầu ủ rũ:

“Lục tung cả nhà kho vẫn thấy.

Hỏi mấy tên tép riu bên trong, bọn chúng từng thấy thiếu niên đó.

Tiêu ca, khi nào chúng tìm sai chỗ ?”

 

 

Không đợi Diệp Tiêu trả lời, Thời Cẩm lên tiếng:

“Đưa gặp bọn chúng.”

 

 

Mấy tên đàn em mặt mũi sưng tím, trói chặt, thuộc hạ của Lưu Đạt ấn chặt xuống đất.

Lưu Đạt đá một tên, quát:

“Hỏi gì thì trả lời thật thà cho tao.”

 

 

Mấy hoảng hốt gật đầu liên tục.

Ánh mắt Thời Cẩm lướt qua bọn chúng:

“Hôm nay lão đại của các đến đây lúc nào?”

 

 

“Ba giờ chiều, từ đó đến giờ vẫn ở trong .”

 

 

“Có gặp ai ?”

 

 

“Không .”

Tên tép riu run rẩy đáp.

 

 

“Các Phó Tư Viễn ?”

 

 

Ba tên lén liếc , đồng loạt lắc đầu.

“Không . Chúng chỉ là chân sai vặt bên ngoài.”

 

 

Thời Cẩm thêm nữa, dứt khoát :

“Bọn chúng đang dối.

Không cần hỏi nữa, xử lý .”

 

 

Đám Lưu Đạt sửng sốt.

Khó tin rằng một câu m.á.u lạnh như thể thốt từ miệng một cô gái trẻ trung xinh .

còn tự nhiên đến thế.

 

 

Ồ, tuyệt đấy.

Chỉ kiểu phụ nữ mới xứng với Tiêu ca của bọn họ.

Mấy đóa hoa yếu đuối chẳng đáng nhắc đến.

 

 

Ba tên tép riu cũng hoảng hồn, thấy bọn họ thực sự tay thì sợ đến ngây .

“Chúng thật sự gì!”

 

“Chúng dối!”

 

“Xin cô tha cho chúng …”

 

 

Thời Cẩm lạnh lùng ba kẻ đó, túm lấy cổ áo một tên, đôi mắt sắc bén như d.a.o găm:

“Đừng ép cạn kiệt nốt chút kiên nhẫn cuối cùng.”

 

 

thời gian rảnh để chơi trò “đoán xem” với bọn chúng.

Bởi vì… ngay khoảnh khắc cô bước xuống xe, thấy nhà kho ...

Những ký ức phong kín bỗng như thủy triều tràn về.

 

 

Quá quen thuộc, quen đến mức khiến run rẩy!

Lý Duệ… cái tên , cuối cùng cô cũng nhớ , thấy ở .

Loading...