TRỌNG SINH PHẢN KÍCH: ĐẠI TIỂU THƯ ĐẾN TỪ VỰC SÂU - Chương 360+361: Đưa cô ấy về nhà - Các anh trai tìm đến cửa
Cập nhật lúc: 2025-10-06 05:20:40
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Các là một lũ lừa đảo, là lừa đảo!
Các giấu con gái của ở ?”
Phó Quân Nhiễm hai tay bấu chặt cánh tay chồng, trong mắt đầy lửa giận và oán hận.
“Niệm nhi, bình tĩnh, bình tĩnh nào.
Anh đưa em tìm Tiểu Ngâm, em ngoan ngoãn thì sẽ đưa em .”
Phong An dịu giọng dỗ dành.
Phó Quân Nhiễm vẫn lay chuyển, c.ắ.n chặt răng:
“ tin lời lừa gạt! chỉ cần con gái .
Các đều là lũ lừa đảo!”
Thấy vợ sắp phát tác, Phong An liền ôm chặt lấy, giữ bà trong lòng, mặc cho bà đ.ấ.m đá, vẫn kiên quyết buông, miệng liên tục trấn an.
“Niệm nhi, con bé thật sự trở về .
Không ai thể lừa em, cũng ai thế vị trí của tiểu Ngâm.
Con gái chúng thật sự trở về.”
Nửa tiếng , Phó Quân Nhiễm dần yên tĩnh.
Có lẽ vì mệt, cũng lẽ vì những lời của ông rốt cuộc lọt tai.
Trước khi ngủ, miệng bà vẫn thì thầm lặp một câu:
“Nhất định đưa tiểu Ngâm về, nhất định đưa về.”
Phong An nhẹ nhàng vuốt gương mặt vợ, trong đôi mắt lạnh lẽo đong đầy sự dịu dàng, giọng trầm thấp mà ôn nhu:
“Nhất định.”
...
Bên , Phong Cảnh xong cảnh cuối, trở về xe nghỉ, thấy trợ lý run rẩy đưa điện thoại đến.
“Anh Cảnh, điện thoại của chủ tịch.”
Phong Cảnh khựng , lão già đó rảnh rỗi gọi cho ?
“Alo.”
Anh nhàn nhạt cất giọng chào.
Giọng nghiêm nghị, lạnh nhạt của Phong An từ đầu dây bên truyền đến:
“Ta gọi cho trai con mà liên lạc .
Giờ cho con , khi tìm thấy tiểu Ngâm, lập tức đưa con bé về nhà, càng nhanh càng .”
“Đợi ! Cha gì? Tiểu Ngâm?
Các tìm em gái ? Từ khi nào?”
Phong Cảnh sững sờ.
Phong An ngạc nhiên:
“Con còn ?”
M* kiếp!
Hóa đều , chỉ bỏ rơi.
Phong Cảnh bực bội, lòng dâng lên cảm giác như cả thế giới gạt ngoài.
Các là một nhà, còn thì giống như kẻ ngoài cuộc.
“Cái gọi là em gái đó của đang ở ?”
Giọng điệu đầy chán ghét.
Phong An nhíu mày:
“Đừng mà hồ đồ.”
“ nào dám!”
Phong Cảnh lạnh giọng hừ một tiếng.
“Các trai con đang đường đến Hán thành , con liên lạc với chúng chuyển lời .”
Dứt lời, Phong An thẳng thừng cúp máy.
Nhìn điện thoại cúp vô tình, gương mặt Phong Cảnh u ám.
Vừa nghĩ đến việc “cô em gái rẻ tiền” sắp trở về, cả tràn đầy chán ghét, nhưng miệng :
“Cậu báo với đạo diễn, việc cần xử lý, sẽ rời đoàn hai ngày.”
Trợ lý Tiểu Bắc vội vàng gật đầu lia lịa.
Phong Cảnh lái xe suốt đêm đến Hán thành, lái lẩm bẩm:
“Ông đây là gặp tiểu Cẩm, cái em gái rẻ tiền .”
Hay là tiên hỏi xem thử, em gái rẻ tiền đó rốt cuộc là thế nào.
Phong Cảnh bấm gọi của Phong Hành, liên tục mấy cuộc liên tiếp mới bắt máy.
“Có chuyện gì?”
Phong Hành trả lời bằng giọng công việc, lạnh nhạt.
Vừa giọng điệu như lão cha già của cả, Phong Cảnh liền thấy ngứa ngáy khó chịu.
“Nghe các tìm thấy cái em gái rẻ tiền ? Tính tình nó thế nào?
Có dễ chung sống ? Nếu khó ở thì thừa nhận .
Thôi kệ, tìm tiểu Cẩm chơi , đợi các nhận xong hẵng gọi .”
Anh tự một tràng, ý thức trong lòng loạn thành một đống.
Phong Hành thản nhiên buông một câu:
“Cái em gái rẻ tiền mà … chính là Thời Cẩm.”
“Kétttttttt!!!”
Tiếng lốp xe ma sát kịch liệt với mặt đường vang lên giữa màn đêm.
Xe của Phong Cảnh suýt nữa lao thẳng lan can.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-360361-dua-co-ay-ve-nha-cac-anh-trai-tim-den-cua.html.]
“Anh gì cơ?”
Bàn tay cầm điện thoại của Phong Cảnh suýt chút nữa giữ nổi.
Phản ứng của em trai vốn bông đùa cợt nhả, khiến cảm thấy thú vị.
Phong Hành điềm đạm :
“Thời Cẩm chính là tiểu Ngâm.”
“Anh… ruột của em , đùa đó chứ?”
Phong Cảnh thật lâu vẫn thể tiêu hóa nổi tin tức chấn động khiến nghẹt thở .
“Cậu nghĩ ?”
Giọng điệu của Phong Hành bỗng chuyển lạnh lùng, nghiêm khắc chất vấn.
Thôi !
Không cần nghĩ nữa!
Tiểu Cẩm đúng thật là cô em gái thất lạc của bọn họ.
Hừ, em gái “rẻ tiền”, là em gái bảo bối mới đúng!
Phong Cảnh kinh ngạc vui mừng, phấn khích :
“ bảo , cứ cảm thấy ở bên cạnh cô thoải mái, cứ thiết hơn.
Thì đây chính là sức mạnh huyết mạch.”
“Trước đó, cô từng hỏi về khối huyết ngọc ?”
“Sao ?”
Phong Cảnh ngạc nhiên, lập tức phản ứng , nổi giận:
“Anh theo dõi ?”
“Ngu ngốc!”
Phong Hành ném hai chữ, trực tiếp cúp máy.
Nếu còn thêm với thằng em trai ngu ngốc , sợ sẽ nhịn nổi mà nhét nó trở bụng , rèn từ đầu.
“Này, , …”
Nhìn điện thoại cúp ngang, Phong Cảnh chút tức giận, nhưng cơn giận dấy lên tan biến, đó là một trận hối hận, mạnh mẽ vỗ trán.
“Chết tiệt, c.h.ế.t tiệt, c.h.ế.t tiệt!”
Phong Cảnh, kẻ xưa nay luôn cao lạnh như công tử nhà quyền quý, đầu tiên buông lời thô tục liên tiếp.
Đáng chết, tiểu Cẩm ranh ma như thế?
Tất cả là do cảnh giác quá kém, nên mới nhận .
Phong Cảnh trấn tĩnh , lập tức lái xe chạy thẳng đến nhà Thời Cẩm.
Lúc , Phong Hành và Phong Bách ngoài khu tập thể cũ, ngẩng đầu căn phòng sáng đèn ở tầng ba.
“Con bé ở đây ?”
Phong Bách cau mày.
“Ừ.”
Phong Hành cũng chút bất ngờ.
Dù gì nữa, mới rót cho con bé ba trăm triệu vốn đầu tư.
Hai lên lầu, gõ cửa.
Thời Cẩm mở cửa, bốn mắt giao .
“Tiểu Cẩm.”
Phong Hành cất tiếng.
Thời Cẩm nghiêng , để họ bước .
Phong Hành và Phong Bách cùng phòng, ánh mắt đảo một vòng.
Căn phòng cũ kỹ, đồ đạc sờn, thỉnh thoảng mới thấy vài thứ cũng xem là tạm .
Căn phòng khách vốn vẻ rộng rãi, nhưng khi hai đàn ông cao lớn bước , lập tức trở nên chật hẹp, bức bối.
Nhìn khung cảnh , trong lòng Phong Hành và Phong Bách càng thêm nặng nề.
Thời Cẩm bếp, vọng với hai bóng dáng cao lớn đang trong phòng khách:
“Ngồi tự nhiên. Hai uống gì?”
“Nước lọc.”
Thời Cẩm bưng hai cốc nước lọc mát lạnh , đặt mặt họ, tự nhiên xuống đối diện.
Cô mỉm , vẻ mặt bình thản:
“Phong tổng, bác sĩ Phong, hai vị đến thăm là chuyện gì?”
Phong Hành nhạy bén cảm nhận sự xa cách nhàn nhạt trong giọng của cô, sự xa cách rõ ràng hơn cả gặp mặt.
Tim khẽ chùng xuống, dấy lên một dự cảm chẳng lành.
“Tiểu Cẩm, trong tay em một khối huyết ngọc, đúng ?”
Phong Hành mở lời thẳng thắn, định lấy đó khởi đầu.
“ .”
Thời Cẩm hề giấu giếm.
Nếu đối diện là bình thường, cô thể chọn phủ nhận, nhưng mặt họ thì cần thiết.
“Tiểu Cẩm, em là thông minh, chắc đoán mục đích chúng đến.
Em chính là đứa con thất lạc nhiều năm của Phong gia, là em gái của Phong Hành .”
“ .”
Thời Cẩm bình thản đáp.
Phong Hành và Phong Bách đưa mắt .
“Anh thể cho , năm đó, lạc mất như thế nào ?”
Thời Cẩm bình tĩnh hỏi.