TRỌNG SINH PHẢN KÍCH: ĐẠI TIỂU THƯ ĐẾN TỪ VỰC SÂU - Chương 388+389: Tần Quân Uyển Hoàn Toàn Bị Vứt Bỏ - Bị Đuổi Ra Ngoài

Cập nhật lúc: 2025-10-15 06:50:24
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7AVO0fjEk3

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời của con dâu từng chữ từng câu đều sắc bén, khiến lão phu nhân tức đến phát run.

 

Bà lập tức sang con trai :

“Con vợ con ? Toàn là những lời hồ đồ.”

 

Ngày thường, Tần Thế Minh luôn kính trọng và nhường nhịn , chuyện gì cũng thuận theo bà.

thì .

 

“Vân Hà đúng.”

 

Nghe chồng hiếm khi về phía , vợ của Tần Thế Minh mừng rỡ vô cùng.

vui mừng bao nhiêu thì lão phu nhân tức giận bấy nhiêu.

 

“Được lắm! Giờ cánh cứng , ngay cả em gái cũng xem là nhà nữa.

đến một ngày nào đó, con cũng nhận , còn đuổi cả khỏi nhà ?”

Lão phu nhân bắt đầu càn quấy, dựa phận để ép .

 

Nghe hết lòng bênh vực Tần Quân Uyển, Tần Thế Minh cuối cùng cũng kìm nén nổi, bùng nổ:

“Mẹ, chẳng lẽ cả nhà họ Tần chúng chôn cùng nó ?”

 

“Con… con cái gì?”

Lão phu nhân ngẩn .

 

“Chồng , ?”

 

Chuyện đến nước , Tần Thế Minh giấu giếm nữa, thẳng mặt :

“Con gái ngoan của nó, hạ độc mưu sát con trai của Hoàng tổng

Bây giờ nhà họ Hoàng liên hợp với mấy gia tộc lớn khác, cùng chèn ép nhà họ Tần, phong sát chúng .”

 

Nghe đến đây, vợ của Tần Thế Minh giận đến bùng nổ, tức tối lao thẳng về phía Tần Quân Uyển.

Khi còn kịp phản ứng, một cái tát nặng nề giáng xuống mặt bà .

 

“Đồ chổi! Hại c.h.ế.t nhà họ Lâm còn đủ, giờ hại cả nhà họ Tần. Tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày!”

 

còn kiềm chế, từng cú đ.ấ.m liên tiếp rơi xuống Tần Quân Uyển, còn túm chặt tóc, giật mạnh như xé cả da đầu .

 

“Á…!!”

Tần Quân Uyển đau đớn thét lên, phản kháng nhưng tóc túm chặt, lực kéo đến nỗi như lột cả da đầu.

 

Lão phu nhân hồn, vội gọi kéo hai .

Tần phu nhân hận Tần Quân Uyển thấu xương, hề nương tay.

 

Sau khi tách , mặt Tần Quân Uyển đỏ bầm, tóc tai rối bù, khóe môi còn rỉ máu, nhếch nhác thê t.h.ả.m đến cực điểm.

 

Tần phu nhân gào:

“Mẹ, chẳng lẽ cả nhà họ Tần chúng đều hai con họ chôn cùng ?

Họ là con gái, cháu gái , chẳng lẽ Trùng nhi cùng các con của chúng con ruột thịt của ?

Nếu thật sự tàn nhẫn như , con sẽ lập tức đưa bọn trẻ rời khỏi nhà .”

 

“Họ hại c.h.ế.t nhà họ Lâm, giờ hại nhà họ Tần.

Con tuyệt đối để Trùng nhi chúng nó trở thành kẻ trắng tay.

Nếu hôm nay kiên quyết giữ nó , con sẽ lập tức đưa đám Trùng nhi chúng nó .”

 

“Họ , thì chúng con . Cái nhà họ Tần , cứ để bọn họ chiếm lấy!”

 

Đối mặt với sự ép buộc của con trai và con dâu, lão phu nhân như già mười mấy tuổi, thể khẽ run rẩy.

 

Tần Quân Uyển ngước đôi mắt cầu xin lão phu nhân:

“Mẹ…”

 

lão phu nhân mặt , chỉ để lưng đối diện :

“Ta già , quản nổi chuyện của các con nữa. Các con thế nào thì .”

 

Nói xong, bà để hầu dìu lên lầu, còn đoái hoài đến hỗn loạn phía .

 

Tần Quân Uyển thấy cả cũng mặc kệ bà , bi thương kêu gào:

“Mẹ! Mẹ, ngay cả cũng cần con nữa ? Mẹ cũng đuổi con ?

Chẳng lẽ nhà họ Tần còn chỗ cho con dung nữa ư?”

 

Tiếng gào t.h.ả.m thiết của bà khiến tim lão phu nhân đau như d.a.o cắt, nhưng nhà họ Tần còn mấy con trai, còn cả gia nghiệp to lớn.

Dù bà thương con gái, cũng thể để cả gia tộc gánh nợ Tần Quân Uyển.

 

nỡ, dù đau lòng, cuối cùng lão phu nhân vẫn lựa chọn buông bỏ Tần Quân Uyển, buông bỏ con gái lớn mà bà cưng chiều suốt mấy chục năm.

 

Tần Quân Uyển thấy hề mềm lòng, cả mềm nhũn, sắc mặt như tro tàn, thê lương gọi với theo bóng lưng của Tần lão phu nhân:

“Mẹ,  thật sự tuyệt tình như ?

Những năm qua, nếu con c.ắ.n răng nhẫn nhục, uất ức chịu đựng ở nhà họ Lâm, nhà họ Tần sớm còn.

Bao nhiêu năm nay, tất cả những gì con vì nhà họ Tần, chẳng lẽ các đều thừa nhận ?”

 

“Vì các tuyệt tình như thế?”

Tần Quân Uyển gào thét t.h.ả.m thiết.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-388389-tan-quan-uyen-hoan-toan-bi-vut-bo-bi-duoi-ra-ngoai.html.]

 

đám nhà họ Tần chẳng chút động lòng, trái càng thêm tức giận.

 

Tần phu nhân lạnh giọng lệnh cho quản gia Triệu:

“Còn đó gì? Mau tiễn đại tiểu thư ngoài.”

 

Quản gia Triệu thở dài trong lòng, vẫy tay gọi hai hầu gái.

Hai hầu bước lên, kéo Tần Quân Uyển lôi ngoài.

 

Đứng ở cổng nhà họ Tần, căn biệt thự quen thuộc, Tần Quân Uyển rõ, nơi còn là nhà của nữa.

 

lúc , trời đổ mưa.

Hai hầu đem hành lý của bà ném thẳng ngoài.

Vali kéo khóa, quần áo rơi vãi tung tóe đất.

 

Hai hầu khựng , tiến lên giúp đỡ, nhưng cuối cùng lưng chạy nhanh trong biệt thự.

 

Dưới cơn mưa tầm tã, Tần Quân Uyển nhặt từng món từng món quần áo, nhét vali.

Đôi mắt đong đầy sự lạnh lẽo và hận thù, bà cất từng bước rời .

 

Tại đồn cảnh sát.

 

Trong bộ dạng nhếch nhác, Tần Quân Uyển ở phòng thăm tạm giam.

Chẳng bao lâu , Lâm Uyển Nhi đưa đến.

Nhìn thấy , cô  lập tức lao lòng bà .

 

“Mẹ, cứu con với…”

Đôi mắt của Lâm Uyển Nhi đỏ hoe.

 

Nói xong, ánh mắt cô dừng những vết thương và gương mặt của Tần Quân Uyển, kinh ngạc hỏi:

“Mẹ, ? Ai  đánh ?”

 

Nghe giọng con gái lo lắng, tim Tần Quân Uyển ấm , sống mũi cay xè.

Trên đời , chỉ con gái mới thật sự là , là duy nhất thật lòng quan tâm đến bà .

 

“Đừng lo, . Chỉ là lúc vội vàng đến đây, cẩn thận ngã thôi.”

 

Lâm Uyển Nhi hề nghi ngờ, dịu giọng :

“Đợi lát nữa về nhà, nhớ xử lý vết thương cẩn thận nhé.”

 

Nước mắt Tần Quân Uyển suýt nữa kìm mà trào .

 

“Mẹ, nhất định nhờ cứu con ngoài.

Con c.h.ế.t, con chịu nổi thêm một phút nào ở đây nữa.”

Lâm Uyển Nhi lóc cầu xin.

 

“Yên tâm, tuyệt đối sẽ để con gặp chuyện.”

Tần Quân Uyển nắm c.h.ặ.t t.a.y con gái.

“Con cứ ngoan ngoãn ở trong vài hôm, sẽ tìm cách.”

 

Nhận câu trả lời chắc chắn của , Lâm Uyển Nhi mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Tần Quân Uyển rời khỏi đồn cảnh sát, hoang mang bên ngoài.

tìm Lâm Gia Thành, nhưng nghĩ đến việc ngay cả nhà họ Tần cũng bỏ mặc con bà , một kẻ ích kỷ như Lâm Gia Thành thể giúp đỡ.

 

Chẳng lẽ trơ mắt con gái tiêu đời trong ?

 

Đi đến một nơi vắng , Tần Quân Uyển lấy điện thoại , gọi đến một dãy bí ẩn.

đối phương mãi máy.

 

bỏ cuộc, gọi gọi liên tục.

Nửa tiếng , khi pin điện thoại sắp cạn, cuối cùng đầu dây bên cũng kết nối.

 

“Có chuyện gì?”

Giọng điệu lạnh nhạt, đầy sự mất kiên nhẫn vang lên.

 

“Giúp một việc.”

 

“Bà đang lệnh cho ?”

Người bên vui, giọng đầy nguy hiểm.

 

“Không lệnh, là giao dịch.”

Tần Quân Uyển cố gắng tỏ cứng rắn: 

giúp giải quyết Thời Cẩm, vốn mạo hiểm.

Nếu cho lợi ích, lấy cớ gì giúp ?”

 

Chỉ bản mới , bề ngoài bà mạnh miệng, nhưng trong lòng run rẩy bất an.

 

“Nhà họ Tần cùng vinh hoa phú quý của con gái bà, chừng đó lợi ích còn đủ ?

Tham lam quá, sớm muộn gì cũng kết cục .”

Người bên lạnh lùng đe dọa.

Loading...