TRỌNG SINH PHẢN KÍCH: ĐẠI TIỂU THƯ ĐẾN TỪ VỰC SÂU - Chương 398+399: Cháy Rồi - Tần Quân Uyển Phát Điên
Cập nhật lúc: 2025-10-25 03:24:51
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời Cẩm nhà vệ sinh, tránh né tất cả , đó lặng lẽ rời khỏi bằng cửa .
Đợi đến khi cô khỏi, Lôi Đình bên mới buông tha cho gã phục vụ theo dõi .
Người phục vụ lập tức lấy điện thoại , gửi một tin nhắn cho Tần Quân Uyển.
Rất nhanh nhận hồi âm của bà .
【Ra tay!】
Nhìn thấy hai chữ , gã phục vụ bước đến cửa Bắc Trúc Hiên, lấy từ túi một chiếc chìa khóa, đảo mắt quan sát xung quanh.
Xác định ai chú ý, lặng lẽ khóa chặt cửa.
Trong phòng bao, khi thấy tiếng cửa khóa, bên trong khẽ nhíu mày.
Vừa dậy liền cảm thấy đầu óc cuồng, choáng váng.
Trong thuốc!
Cơ thể ngã xuống!
Chẳng bao lâu , trong bếp của quán bỗng bùng lên một ngọn lửa.
Ngọn lửa nhanh chóng lan rộng, quét qua bộ gian bếp.
Khi làn khói đen cuồn cuộn bốc lên, lan đến tiền sảnh và tràn các phòng bao, mới bàng hoàng phát hiện.
Một đám hoảng loạn gào thét:
“Cháy , cháy ! Mau chạy!”
Lôi Đình chậm rãi hòa dòng rời khỏi quán .
Gã phục vụ cuối cùng, ngọn lửa từ bếp lan đến cửa Bắc Trúc Hiên mới mãn nguyện xoay bước .
Trước khi , còn cố ý hướng bên trong hô lớn:
“Còn ai ?”
Không một tiếng đáp , chỉ âm thanh lách tách khi ngọn lửa nuốt chửng tất cả.
Khi gã phục vụ thoát ngoài, quản lý quán lập tức hỏi:
“Bên trong còn ai nữa ?”
Hắn lắc đầu:
“Không . gọi to mấy mà ai đáp, chắc là đều cả .”
Nghe , quản lý thở phào, nhưng ngọn lửa dữ dội đang nhấn chìm quán , lòng ông như rỉ máu.
Quán kiến trúc cổ phong, bên trong bày trí gỗ và tre, những thứ dễ bén lửa.
Ngọn lửa hừng hực nhanh chóng thu hút nhiều đến xem.
Giữa đám đông, một phụ nữ vẫn còn giữ vài phần phong thái yên, ngọn lửa bùng cháy dữ dội, khóe môi cong lên nụ đắc ý.
Thời Cẩm, đừng trách .
Có trách thì trách cô nên tồn tại đời .
Đáng lẽ, hai mươi năm cô c.h.ế.t .
Để cô sống thêm hai mươi năm, cũng xem như thiệt thòi.
Khóe môi Tần Quân Uyển nở nụ rạng rỡ, bao nhiêu oán khí dồn nén trong lòng bấy lâu, giờ phút đều tan biến.
Khi bộ sự chú ý của bà đặt đám cháy, một bóng dáng mảnh mai lặng lẽ tiến đến gần.
Giọng lạnh lẽo vang lên bên tai:
“Lâm phu nhân, chuyện gì khiến bà vui vẻ như ?”
Nghe thấy giọng , Tần Quân Uyển hoảng hốt đầu, đập mắt bà là gương mặt đang mỉm của Thời Cẩm.
Nụ rõ ràng , rực rỡ, nhưng bà chẳng cảm nhận chút ấm áp nào, ngược , từ đáy lòng dâng lên một nỗi lạnh lẽo thấu xương.
“Cô, cô…”
Giọng bà run rẩy.
Tại cô ở đây?
Thời Cẩm chớp đôi mắt trong veo vô tội, ánh mang theo ý :
“Lâm phu nhân, thấy kinh ngạc đến thế ?
Không chúng hẹn gặp ở đây ?”
Tần Quân Uyển ngượng ngùng gượng, nhanh chóng kìm vẻ thất thố, cố tỏ bình tĩnh:
“ .”
Thời Cẩm bất ngờ khẽ cúi xuống, ghé sát bên tai bà , thì thầm:
“ ở trong đó, bà hoảng sợ ?
một tin báo cho bà …
Trong Bắc Trúc Hiên còn đấy. Bà là ai ?”
Theo từng chữ Thời Cẩm thốt , đồng tử của Tần Quân Uyển ngừng co rút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-398399-chay-roi-tan-quan-uyen-phat-dien.html.]
Ngay giây , bà lao khỏi đám đông, chạy thẳng về phía quán đang cháy.
Quản lý quán vội ôm chặt lấy bà :
“Đừng , nguy hiểm lắm!”
Tần Quân Uyển gào thét trong tuyệt vọng:
“Con gái còn ở trong đó! Mau cứu nó! Cứu con bé!”
Quản lý quán sững sờ một chút, lập tức :
“Bên trong ai , bà gọi điện cho con gái xem, khi cô ở chỗ khác.”
Người phục vụ theo dõi vốn quen Tần Quân Uyển, họ chỉ liên lạc qua điện thoại, từng gặp mặt.
Giờ bà gào thét, tưởng bà là của Thời Cẩm, chột , dám thẳng.
Tần Quân Uyển giãy giụa dữ dội, miệng thét lên t.h.ả.m thiết:
“Con bé ở trong đó, nhốt trong phòng riêng . Mau cứu , cứu !”
Người xung quanh chỉ trỏ nhưng ai dám xông .
Cả quán ngọn lửa nuốt trọn, đó chỉ con đường c.h.ế.t, chẳng ai dám đem tính mạng của mạo hiểm.
“Lửa lớn thế , ai mà dám chứ.”
“Giờ mà khác nào tự tìm đường c.h.ế.t.”
“Nếu thực sự bên trong, e là lành ít dữ nhiều.”
“Thật đáng thương.”
lúc đó, tiếng còi xe cứu hỏa từ xa vang lên, chỉ thoáng chốc đến hiện trường, đám đông tự giác nhường đường.
Các lính cứu hỏa hành động nhanh.
Tần Quân Uyển thấy lính cứu hỏa đến, liền hất tay quản lý quán , lao về phía họ:
“Cầu xin các , cứu con gái , cứu con gái .”
Nghe bên trong còn , lính cứu hỏa lập tức bàn bạc cách hiện trường.
Ánh mắt đầy hy vọng của Tần Quân Uyển dõi theo hai lính cứu hỏa đang tiến biển lửa.
Bên ngoài đồng thời phun nước dập lửa, hai bên phối hợp.
Thời Cẩm trong đám đông, lạnh nhạt tất cả, khuôn mặt đầy tuyệt vọng của Tần Quân Uyển phía .
Bốn mươi phút , ngọn lửa dập tắt, lính cứu hỏa khiêng một t.h.i t.h.ể cháy đen.
Tần Quân Uyển thấy, hai chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất.
Bà bò đến gần, ôm thi thể mà gào :
“Uyển Nhi, con gái của . Con c.h.ế.t , đây? Uyển Nhi…”
Tiếng bi thương của Tần Quân Uyển khiến xung quanh đều động lòng, từng khuôn mặt hiện lên vẻ thương cảm.
Thời Cẩm phụ nữ đất, xoay rời .
lúc , Tần Quân Uyển đột nhiên bật dậy, lao về phía Thời Cẩm:
“Đồ sát nhân, đồ sát nhân!”
Bà kịp đến gần Thời Cẩm Lôi Đình chặn , nắm chặt lấy tay, cho tiến thêm nửa bước.
Thời Cẩm tiếng động, đầu Tần Quân Uyển, cô khẽ mỉm , bước lên hai bước, ghé sát tai bà , thấp giọng :
“Con gái bà c.h.ế.t trong tay bà đấy. Chính bà tự tay hạ thuốc, tự tay khóa cửa, tự tay phóng hỏa.
Đến c.h.ế.t Lâm Uyển Nhi vẫn đẩy đường cùng.
May mà cô c.h.ế.t trong hôn mê, tỉnh táo chịu đựng lửa thiêu.
Tần Quân Uyển, gieo gió ắt gặt bão!”
Nói xong, Thời Cẩm lưng bỏ .
Người Tần Quân Uyển yêu thương nhất chính là Lâm Uyển Nhi.
Trong thế giới , điều bà còn vương vấn duy nhất chính là Lâm Uyển Nhi.
Thế nhưng, chỉ những ai từng trải qua nỗi đau khi tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t yêu thương nhất, mới thể hiểu sự tuyệt vọng đó.
Lôi Đình thấy ánh mắt trống rỗng tuyệt vọng của bà , liền buông tay.
Tần Quân Uyển lảo đảo lùi mấy bước, bật khẽ, tiếng mỗi lúc một lớn.
Đột nhiên bà lao đến mặt một , trợn to mắt :
“ g.i.ế.c con gái . tự tay g.i.ế.c con gái . Chính g.i.ế.c con gái …
Haha! Là hại c.h.ế.t con gái , là … là …”
Người đường bà túm lấy dọa sợ, vội vàng đẩy bà .
Người xung quanh thấy bà tiến gần, đều tránh xa, bà bằng ánh mắt một kẻ điên.