TRỌNG SINH PHẢN KÍCH: ĐẠI TIỂU THƯ ĐẾN TỪ VỰC SÂU - Chương 400+401: Trở Thành Phế Nhân - Khởi Đầu Mới

Cập nhật lúc: 2025-10-25 04:03:44
Lượt xem: 25

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7AVO0fjEk3

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Người đàn bà điên ?”

“Nhìn dáng vẻ thì đúng là điên thật .”

“Chắc là chịu đả kích quá lớn nên phát điên .”

...

 

Người xung quanh bàn tán về Tần Quân Uyển.

Lúc , bà đang cạnh cái xác cháy đen, , dáng vẻ chẳng khác nào kẻ điên, khiến những xung quanh đều thở dài thương hại.

 

Nửa tháng , một vỉa hè, một phụ nữ tóc tai bù xù mặt đất đầy dơ bẩn, đang ôm lấy thùng rác bới tìm thức ăn.

Từ trong thùng rác, bà lôi một mẩu bánh mì mốc meo, liền nhét thẳng miệng, mặt hiện lên nụ ngây dại.

ăn một nửa, bánh mì một tên lang thang khác giật khỏi miệng.

 

Người đàn bà giành , nhưng thứ đón chờ bà là một trận đ.ấ.m đá tàn nhẫn.

đau đớn ngã lăn đất, thể run rẩy ngừng.

Tên lang thang đ.á.n.h đến chán chê, nhổ một bãi nước bọt xuống đầu bà , mắng mỏ lưng bỏ .

 

Người đàn bà ngẩng đầu, gương mặt lấm lem đầy bùn đất và vệt máu, đôi mắt trống rỗng như xác sống, tập tễnh lê bước về phía , miệng lẩm bẩm:

“Là hại c.h.ế.t… là hại c.h.ế.t nó… là …”

 

Cách đó xa, một bóng dáng mảnh mai yên, ánh mắt lạnh lùng về phía đàn bà bẩn thỉu, điên loạn .

 

Thời Cẩm chậm rãi bước đến mặt bà , cúi mắt xuống, dửng dưng cất giọng:

“Đã điên , thì cứ điên cả đời .”

 

Thời Cẩm dõi theo đối phương trong giây lát, thấy bà phản ứng, liền xoay rời , hề xót thương.

Chỉ đến khi Thời Cẩm khuất, thể co ro trong góc mới khẽ run lên.

 

Ra khỏi con hẻm, Thời Cẩm bước đến chiếc RollsRoyce đỗ bên đường, lên xe.

Trong xe, Diệp Thâm đang ở hàng ghế .

 

“Đi thôi!”

Xe chậm rãi lăn bánh, bỏ lưng góc phố dơ bẩn .

 

Một tiếng , Thời Cẩm xuất hiện ở sân bay Hán thành.

Vừa xuống xe, Diệp Thiển chạy ùa đến, ôm chặt lấy cô, nhỏ giọng oán trách:

“Chú nhỏ thật đáng ghét, cho đón .”

 

Ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Thâm quét qua, rơi cô nhóc:

“Đừng tưởng nhỏ thì   thấy.”

 

Thời Cẩm mỉm .

Diệp Thiển lè lưỡi với chú nhỏ.

 

“Đi thôi!”

 

Một giờ , chiếc máy bay tư nhân bay vút lên bầu trời Hán thành, hướng đến điểm đến tiếp theo.

Nơi đó, sẽ là khởi đầu mới của Thời Cẩm.

 

Cùng lúc , trong một con hẻm tụ tập đầy dân lang thang, hai gã đàn ông mặc đồ đen thẳng góc tối, nơi một đàn bà đang co rút .

 

“Là bà ?”

Một hỏi.

 

Người còn giơ chân đá mạnh, khiến bà ngã sõng soài đất.

Hắn dùng mũi giày hất tóc bà lên, đối chiếu với ảnh chụp, xác nhận phận.

 

“Là bà !”

 

Người đàn ông lấy điện thoại gọi .

Chẳng bao lâu, một nhóm đông tiến con hẻm.

 

Người đàn bà chẳng hề nhận nguy hiểm đang đến gần, chỉ lặp lặp trong cơn nức nở:

“Là … là hại c.h.ế.t con gái… Ô ô… Uyển Nhi, là với con.

Hahaha, g.i.ế.c… là g.i.ế.c…”

 

Chẳng bao lâu, tiếng kêu t.h.ả.m thiết vang vọng trong hẻm, nhưng chỉ trong chốc lát liền im bặt.

 

Hai mươi phút , đám áo đen rời nhanh chóng.

Trong góc hẻm, đàn bà điên loạn đ.á.n.h gãy cả tay lẫn chân, lưỡi cũng cắt mất một đoạn, từ đó thể , cũng chẳng thể … trở thành một kẻ phế nhân .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-400401-tro-thanh-phe-nhan-khoi-dau-moi.html.]

Sau khi đám áo đen rời lâu, tại một tòa trang viên xa hoa nhưng khiêm nhường ở Đế Đô, đang ghế xích đu khẽ cầm điện thoại, ngón tay lướt nhẹ qua màn hình, hờ hững lướt qua từng tấm ảnh m.á.u me.

Người tiện tay quăng điện thoại lên bàn , khép mắt , hưởng thụ bầu trời xanh cùng mây trắng hiếm hoi ngoài cửa sổ.

 

Vô dụng!

Đã là phế vật thì trở thành phế vật !

...

 

Trên bầu trời xanh biếc, một chiếc máy bay tư nhân chậm rãi hạ xuống bãi đáp riêng.

Trên bãi đáp  sớm một chiếc xe đợi sẵn.

Sau khi ba Diệp Thâm xuống máy bay, liền trực tiếp lên xe, chiếc xe nhanh chóng rời .

 

Xe chạy thẳng về khuôn viên một trường đại học nổi tiếng ở Đế Đô.

Dọc đường , thỉnh thoảng thể thấy những ngôi trường đại học nối tiếp .

 

Hai mươi phút , xe dừng cổng lớn.

Hôm nay là ngày tân sinh nhập học, cổng trường đông nghịt, khắp nơi đều là cha đưa con học, xách theo túi lớn túi nhỏ, chen chúc trường.

Phía thể tiến , chỉ thể dừng bên đường.

 

“Tấp  lề.”

Xe định đỗ bên đường, cửa mở , Diệp Thiển là đầu tiên bước xuống, Thời Cẩm theo , Diệp Thâm cuối cùng.

 

Diệp Thiển đầu Diệp Thâm:

“Chú nhỏ, đến nơi , chú thể về việc . Không cần chú cùng, chúng tự lo .”

 

Có chú nhỏ ở đây, mà cô tìm trai .

Trong lòng Diệp Thiển âm thầm tính toán.

 

“Hôm nay rảnh, tiện thể xem nơi hai sẽ học trong bốn năm tới.”

Giọng điệu cho phép từ chối của Diệp Thâm trực tiếp phá tan mưu tính nhỏ nhoi của Diệp Thiển.

 

Diệp Thiển bĩu môi, còn phản bác, liền Thời Cẩm :

“Đi thôi!”

 

Hành lý đều rơi tay Diệp Thâm, Thời Cẩm và Diệp Thiển nhẹ nhàng .

Ba với dung mạo và khí chất quá mức nổi bật, khiến tỷ lệ ngoái cực cao.

Không ít nam sinh khóa đều hướng mắt về phía , ánh dừng Thời Cẩm và Diệp Thiển.

 

“Cô gái mặc váy đỏ xinh thật, chắc là tân sinh viên của khoa Mỹ thuật nhỉ?”

“Cô bên cạnh cũng tệ.”

“Người quả nhiên đều chơi cùng .”

……

 

Ba   lượt đến khoa Khảo cổ báo danh, đó đến khoa Thiết kế thời trang.

Thời Cẩm và Diệp Thiển cùng khoa, nhưng cùng một trường.

 

“Đây là phòng ký túc xá, chìa khóa phòng của em.”

Đàn chị trực ở bàn tiếp nhận đưa đồ cho Thời Cẩm.

 

Một nam sinh bên cạnh rụt rè hỏi:

“Đàn em, nhiều hành lý ? Anh giúp em xách nhé.”

 

Người bên cạnh lập tức đá nhẹ một cái, hiệu bằng ánh mắt bảo về phía lưng Thời Cẩm.

Lúc , nam sinh mới chú ý đến đàn ông  phía cô.

Ngay lập tức, im lặng, dám hó hé thêm.

 

Diệp Thâm xách hành lý, theo Thời Cẩm cùng bước lên ký túc xá.

Trên đường , các sinh viên liên tục ngoái đầu , ánh mắt đều dừng Diệp Thâm.

 

Đẩy cửa phòng , trong phòng hai nữ sinh đến , cha của họ đang giúp sắp xếp giường.

Sự xuất hiện của bọn họ lập tức thu hút ánh của cả hai gia đình.

Ánh mắt hai nữ sinh đồng loạt sáng rực, dừng thẳng đàn ông dung mạo tuấn mỹ, thần sắc trầm tĩnh, khí chất bất phàm.

 

“Lại bạn mới đến .”

Một phụ nữ trung niên mập mạp chào.

 

Thời Cẩm khẽ gật đầu với hai gia đình, ánh mắt đảo qua từng chiếc giường, tìm giường ghi tên ở cạnh cửa sổ.

Thế nhưng chiếc giường khác chiếm mất.

 

Diệp Thâm cũng thấy, chiếc giường vốn thuộc về Thời Cẩm một nữ sinh khác ngang nhiên chiếm dụng.

Anh bước đến, đặt hành lý lên bàn, thản nhiên cặp vợ chồng trung niên:

“Các trải nhầm giường .”

Loading...