Trọng Sinh Phản Kích, Đại Tiểu Thư Đến Từ Vực Sâu - Chương 440+441: Yêu Cầu Của Fan - An Nhược Hi Đến Cầu Xin Che Chở
Cập nhật lúc: 2025-11-21 08:07:36
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qV1R1DB3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cho mày hống hách, cho mày hổ.”
“Mày dựa cái gì mà tổn thương em gái của Phong Cảnh?
Mày tư cách gì để fan của ? Đồ anti đội lốt fan.”
“Đồ vô liêm sỉ, hèn hạ.”
Mấy ngừng ném những thứ chuẩn sẵn về phía An Nhược Hi.
Cô ôm đầu, lặng lẽ chịu đựng cơn phẫn nộ của fan.
An Nhược Hi chịu đựng vô cảnh tượng như .
Không hiểu vì sách vở biến mất, lúc ăn cơm bỏ những đồ ghê tởm thức ăn, đường thì đột nhiên fan lao ném đồ.
Những ngày như , An Nhược Hi thật sự chịu đủ !
Đột nhiên, cô ngẩng đầu, ánh mắt hung ác thẳng bọn họ:
“CMN! Có bản lĩnh thì g.i.ế.c tao ! Tao sợ chúng mày! Đám đạo mạo giả nhân giả nghĩa!
Rõ ràng cũng phản đối, cũng chiếm lấy , đừng vẻ cao thượng!
Giả dối! Từng đứa đều giả dối! Ít tao còn thật hơn chúng mày!”
Đám fan cô quát cho sững sờ, thấy bộ dạng như phát điên của cô , bọn họ dám dây dưa nữa.
An Nhược Hi về ký túc xá đồ, cứ thế mang theo mùi chua loét khó chịu, thẳng đến viện thiết kế nơi Thời Cẩm đang học.
Trên đường, cô thu hút vô ánh mắt. Hễ cô đến gần, đều tránh xa như gặp ôn thần.
Lúc , Thời Cẩm đang bước lên bậc thang của giảng đường.
Vừa xuống, một nhóm nữ sinh chẳng từ xuất hiện, bưng những hộp quà tinh xảo đặt mặt cô.
“Thời Cẩm, thể khuyên đừng rời khỏi giới giải trí ?”
“Thời Cẩm, xin đấy.”
“Thời Cẩm, thương bọn . Bọn thật sự mang tiếc nuối mà rời khỏi giới.”
“B.. bọn yêu cầu nhất định , chỉ cần chuyển giúp vài lời, để tấm lòng của fan trung thành là .”
…
Đối diện với những ánh mắt thành khẩn và khẩn cầu, Thời Cẩm từ chối .
“Được , sẽ cố gắng.”
Nghe lời , tất cả đều mãn nguyện rời .
Bọn họ dám quấy rầy quá nhiều, chừng mực, dừng đúng lúc.
Có lẽ vì Phong Cảnh rời khỏi giới giải trí vì cô, nên khi đối mặt Thời Cẩm, họ cũng cẩn trọng hơn hẳn.
Thời Cẩm vốn nhạy cảm, đương nhiên cảm nhận tâm tình .
Cô hiểu sự cuồng nhiệt thần tượng, nhưng cô cảm nhận rõ nỗi buồn và sự luyến tiếc của họ.
Từ Tạ Trạch ôm tập vở xuống cạnh cô:
“ thật sự ngờ là em gái của Phong Cảnh, càng ngờ thiên tài tài chính mà ngưỡng mộ, Phong Hành cũng là trai .”
“Thật cũng ngờ.”
Thời Cẩm bật .
“Hahaha, buồn thật.”
Ngồi cách hai một ghế, Giang Nhuế và Thẩm Mộng Lê thỉnh thoảng liếc Thời Cẩm.
Thẩm Mộng Lê nghĩ lưng Thời Cẩm chỗ dựa khủng khiếp đến .
Một trai là siêu top đầu, một trai là nhà sáng lập tập đoàn quốc tế, tài sản hàng trăm tỷ.
Một gia thế mạnh mẽ như thế, hai đều xuất sắc, đúng là chiến thắng cuộc đời.
Cô hối hận, hối hận đến xanh ruột.
Tại lúc hồ đồ như , tại tin lời Thi Phi Phi, tin rằng Thời Cẩm là trẻ mồ côi, bao dưỡng tiểu tam?
Thẩm Mộng Lê cam lòng.
Dù Thời Cẩm từ chối sự lấy lòng của cô một cách rõ ràng, cô vẫn từ bỏ.
“Cậu ?”
Giang Nhuế nghi hoặc hỏi.
Thẩm Mộng Lê trả lời, ôm sách, mặt dày đến xuống phía bên của Thời Cẩm.
Giang Nhuế theo, ánh mắt tối , nhưng theo, vẫn nguyên tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-440441-yeu-cau-cua-fan-an-nhuoc-hi-den-cau-xin-che-cho.html.]
“Tiểu Cẩm, thật ghen tỵ với , Phong Cảnh mà là trai của . Cậu thích đến mức nào .
chính là fan cuồng não tàn của đấy. Nếu nhà mà một trai như , chắc sẽ hạnh phúc c.h.ế.t mất.”
Thẩm Mộng Lê tự nhiên thao thao bất tuyệt, quan tâm sự xuất hiện của phiền ghét bỏ .
Thời Cẩm chỉ lạnh nhạt, nhiều lời, lật sách .
Từ Tạ Trạch liếc Thẩm Mộng Lê một cái, nhàn nhạt cũng cúi đầu lật sách.
Thẩm Mộng Lê thấy hai đều chú ý đến , trong lòng chút tức giận nhưng dám lộ ngoài.
Cô như chợt nhớ đến gì đó, bèn cố ý cao giọng hỏi:
“ , Tiểu Cẩm, tại cùng họ Phong với bọn họ, mà họ Thời?”
Mấy bạn học xung quanh , ánh mắt tò mò đồng loạt sang.
Từ Tạ Trạch khẽ nhíu mày, lạnh giọng :
“Thẩm Mộng Lê, câu hỏi quá đấy. Đây là chuyện gia đình , quan tâm gì?”
“ chỉ tò mò thôi mà. Nếu tiểu Cẩm tiện thì cứ xem như hỏi. chỉ buột miệng thôi.”
Thẩm Mộng Lê chu môi, tỏ vẻ vô tội.
lúc , ngoài cửa vang lên một trận ồn ào, tiếng xôn xao dần truyền đến.
“Đó chẳng là An Nhược Hi ? Cô đến đây gì ?”
“Chẳng lẽ là tìm Thời Cẩm?”
“Má ơi, chẳng lẽ đến gây chuyện?”
Âm thanh bàn tán vang vọng cả phòng học.
Cùng lúc An Nhược Hi bước , một luồng mùi chua hôi của thức ăn thiu bốc , khiến đám sinh viên trong lớp vội vàng tránh xa.
“Trời ạ, cô cái gì thế, thối quá!”
“Cô đúng là đến tìm Thời Cẩm.”
“Muốn gì nữa đây? Lại bắt nạt Thời Cẩm ?”
……
Tiếng xì xào càng lúc càng lớn, An Nhược Hi mặc kệ ánh mắt chán ghét, khinh bỉ của , thẳng bước đến bàn của Thời Cẩm.
Thời Cẩm ngẩng mắt cô :
“Có việc gì?”
An Nhược Hi hít sâu một :
“Thời Cẩm, là mắt mù đắc tội với . thể xin , nhưng xin tha cho ?”
Thời Cẩm nhướng mày:
“Tha cho cô? Câu từ mà ?”
An Nhược Hi thấy cô giả vờ vô tội, lửa giận dồn lên ngực:
“Cậu xem ? Tất cả đều do mà . Cơm ăn bỏ sâu, đường ném đủ thứ bẩn thỉu, đồ đạc mang theo thường xuyên biến mất. Cậu dám mấy chuyện liên quan đến và ?”
Nghe cô một tràng, Thời Cẩm suýt bật vì tức giận.
“ sai . Xin các tha cho ? thể đảm bảo, thấy sẽ tránh xa.”
An Nhược Hi ấm ức cầu xin.
Thời Cẩm đặt bút xuống, đôi mắt lạnh lẽo chằm chằm cô , từ xuống dò xét một lượt, khiến An Nhược Hi ngơ ngác.
“Cô sốt ?”
Thời Cẩm chớp mắt, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
“Cậu… mắng ?”
“Mắng ?” Thời Cẩm khẽ .
“ chỉ hỏi cô sốt , nếu thì mấy lời hoang đường như . Chẳng lẽ sốt đến lú lẫn mới ?”
Sắc mặt An Nhược Hi tối sầm:
“Ý là tha cho , đúng ?”
“Dừng !” Thời Cẩm thật sự nhịn nổi, phắt dậy.
“Xin hỏi, cô chứng cứ gì chứng minh những là do sai khiến đến? Chỉ cần chứng minh là phái phá cô, ngay bây giờ sẽ bảo họ dừng tay.”
“Bản cô chuyện chọc chán ghét, trả đũa, tự xem chính , còn chạy đến đây cầu xin tha thứ? Đâu cô đến để cầu xin khác tha cho, mà là cầu xin che chở.”