Trọng Sinh Phản Kích, Đại Tiểu Thư Đến Từ Vực Sâu - Chương 444+445: Tặng Em Cả Một Khu Vui Chơi - Pháo Hoa Vì Cô Mà Nở Rộ

Cập nhật lúc: 2025-11-21 09:23:19
Lượt xem: 19

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi xong, trong lớp vang lên một tràng pháo tay như sấm dậy.

Thời Cẩm Phong Bách với ánh mắt đầy khâm phục, hai nhà cô xuất sắc đến mức bất ngờ. So với bản , cô khỏi hoài nghi,  liệu quá tầm thường .

 

Gương mặt nghiêm nghị của giáo sư cũng nở nụ , trực tiếp hỏi:

“Cậu học qua đây ?”

 

“Chưa từng! Chỉ tình cờ xem qua vài cuốn sách.”

 

Giáo sư càng thêm hài lòng.

là một mầm non , chỉ đầy đủ, mà còn nhắc đến nhiều điều trong sách giáo khoa cũng ghi chép. Ngay cả sinh viên chính quy của khoa cũng chắc như .

 

Ông xuống các sinh viên bên :

“Nếu các em căn cơ như , dù đến lớp của , cũng sẽ cho qua.”

 

Nói xong, ánh mắt rơi Phong Bách:

“Chàng trai trẻ, vì theo đuổi bạn gái mà chịu bỏ nhiều công sức như . Nếu đem tâm tư dùng con đường chính đạo, tương lai nhất định sẽ thành tựu lớn hơn.”

 

Chữ “lớn” thốt , ông liền thấy đám sinh viên phía đều đến nghiêng ngả.

 

Một nam sinh cất tiếng:

“Thầy Chu, hai của Thời Cẩm đó ạ.”

 

Giáo sư: …

Một trận hiểu lầm to tướng!

Thân là thầy giáo, ông vẫn giữ chút thể diện.

 

lúc đó, chuông tan học vang lên, Chu giáo sư vội vàng rời , đầu tiên, đám sinh viên chứng kiến tốc độ nhanh đến thế .

 

Thời Cẩm nghiêng đầu Phong Bách, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ:

“Anh hai, thật sự quá giỏi.”

 

Phong Bách đưa tay vuốt mấy sợi tóc rối trán cô, giọng dịu dàng đầy sủng ái:

“Thời Cẩm nhà chúng mới là giỏi nhất.”

 

Những xung quanh chứng kiến cảnh , chỉ cảm thấy nghẹn họng.

Ngược cẩu cũng cần ngược đến thế chứ!

Dù hai em, nhưng kiểu hành động đạt chuẩn ngược cẩu !

 

“Chiều nay em tiết ?”

Phong Bách hỏi.

 

“Không .”

 

“Anh đưa em một nơi.”

Về phần là nơi nào, Phong Bách rõ.

 

Thấy hai sắp , Thẩm Mộng Lê vội vàng bước đến bên cạnh Thời Cẩm, ngọt ngào lên tiếng:

“Thời Cẩm, trai thật sự quá xuất sắc.”

 

Thấy Thời Cẩm định giới thiệu , cô liền chủ động mỉm đưa tay mặt Phong Bách:

“Em là bạn cùng phòng của Thời Cẩm, Thẩm Mộng Lê.”

 

Phong Bách thoáng qua cô gái mặt, đó trực tiếp nắm tay Thời Cẩm, thản nhiên bước ngang qua.

 

Thẩm Mộng Lê ngượng ngùng, bàn tay lơ lửng giữa trung. Nhìn bóng lưng hai thèm để ý đến , mặt cô đỏ bừng, hổ giận dữ. Trước ánh mắt soi mói của xung quanh, cô hổ, bỏ chạy khỏi lớp.

 

Thời Cẩm cứ ngỡ Phong Bách sẽ đưa cô đến nơi nào đó bí ẩn. Nào ngờ khi đến nơi, phát hiện đó là một khu vui chơi.

 

Khu, vui, chơi…

 

“Anh hai, đây chính là nơi đưa em đến ?”

Thời Cẩm ngơ ngác .

 

Phong Bách gật đầu:

.”

 

Hai bước bên trong, Thời Cẩm phát hiện cả khu vui chơi , ngoài nhân viên việc, một bóng khách tham quan nào.

Không lẽ… hai bao trọn khu vui chơi ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-phan-kich-dai-tieu-thu-den-tu-vuc-sau/chuong-444445-tang-em-ca-mot-khu-vui-choi-phao-hoa-vi-co-ma-no-ro.html.]

 

“Anh hai, chẳng lẽ  bao hết khu ?”

Thời Cẩm kinh ngạc hỏi.

 

.”

Phong Bách thản nhiên đáp, câu trả lời mang tính sát thương lớn đến mức nào.

 

Anh đẩy nhẹ gọng kính viền vàng sống mũi, qua lớp thủy tinh, ánh mắt sắc bén bỗng trở nên dịu dàng đến lạ thường:

“Bây giờ, cả khu vui chơi đều thuộc về một em.”

 

Sống mũi Thời Cẩm chợt cay xè.

Tại đưa cô đến khu vui chơi, tại những nơi khác?

Khi còn nhỏ, Thời Cẩm cũng từng khao khát đến đây một , nhưng từng cơ hội.

Giờ đây, hai cô thực hiện điều ước !

 

Ngày , bao ngang qua cổng khu vui chơi, cô chỉ thể bên ngoài, những đứa trẻ đồng trang lứa nắm tay cha , vui vẻ bước bên trong.

Khi , trong đầu cô từng vô mơ ước rằng sẽ một ngày, cũng khu vui chơi, chơi hết tất cả các trò ở đó.

 

theo năm tháng, khi cô dần lớn lên, ước mơ cũng chôn vùi tận sâu trong lòng.

sớm quên mất, thế mà cô nhớ kỹ, khẽ khàng đ.á.n.h thức khát khao tận sâu trong lòng.

 

Phong Bách nắm tay cô, đưa đến vòng xoay ngựa gỗ.

Ngựa gỗ xoay tròn, đó từng là đề tài trong một bức tranh thuở tiểu học, giúp cô đoạt giải thưởng hội họa.

Hai cùng lên ngựa gỗ, đèn màu sáng rực, theo tiếng nhạc vang lên, vòng xoay chầm chậm chuyển động, từng vòng, từng vòng.

 

Thì , ngựa gỗ thật sự thể khiến vui vẻ đến .

 

Phong Bách nghiêng đầu Thời Cẩm bên cạnh, nụ trong đôi mắt cô còn vương giọt lệ, khiến lòng khẽ nhói.

Từng trò chơi, từng hạng mục trong khu vui chơi, chỉ cần , Phong Bách đều cùng cô trải nghiệm. Anh nụ vẫn luôn rạng rỡ gương mặt cô, tâm tình cũng trở nên nhẹ nhõm, khoan khoái.

 

Đèn hoa rực rỡ lên khắp nơi, cả khu vui chơi sáng đèn.

Ở quảng trường trung tâm, bàn ăn bày sẵn. Nến, nước trái cây, hoa hồng… thứ đều chuẩn vô cùng tỉ mỉ và chu đáo.

 

Phong Bách kéo ghế cho Thời Cẩm, đợi cô xuống mới ghế đối diện.

Khi các món ăn mang lên, mắt là những món cô thường thích, mà là đủ loại ẩm thực đặc sắc đến từ nhiều quốc gia khác .

 

“Anh em thích ăn gì, nên mỗi loại chuẩn một ít.”

 

Biết từ nhỏ Thời Cẩm quen tiết kiệm, ghét lãng phí, Phong Bách liền thêm:

“Ăn hết cũng đừng lo, nguyên liệu sạch sẽ, nhân viên thể ăn. Phần còn sẽ mang đến cho những nơi cần chúng.”

 

Khoảnh khắc , Thời Cẩm cảm nhận sự quan tâm chu đáo, tình yêu thương tỉ mỉ một cách rõ ràng, từng chút từng chút đều nghĩ cho cô.

 

“Được.”

 

Những món , loại kiếp cô từng nếm qua, cũng loại xa lạ.

Mỗi khi cô ăn một món, Phong Bách dùng giọng điệu thoải mái, vui vẻ kể cho cô những câu chuyện thú vị, sống động đằng món ăn đó.

 

Thật , vài chuyện cô từng .

Rõ ràng là những câu chuyện khô khan, tẻ nhạt, nhưng qua lời kể, trở nên sinh động lạ thường.

Đến cuối bữa ăn, bầu trời bỗng nhiên nổ tung, một chùm pháo hoa rực rỡ, đủ sắc màu, rạng ngời lộng lẫy nở rộ bầu trời.

 

Bầu trời thật , pháo hoa cũng thật !

Khi pháo hoa sắp tàn, những chùm sáng cuối cùng ghép thành hai chữ “Thời Cẩm”.

 

Màn pháo hoa kéo dài trọn nửa tiếng, khiến cư dân quanh đó dịp thưởng thức một bữa tiệc pháo hoa đẳng cấp. Đặc biệt là khi bầu trời hiện lên hai chữ “Thời Cẩm” sáng chói, khiến bao nhiêu trầm trồ.

 

Các cô gái đều ghen tỵ với con gái mang tên “Thời Cẩm”.

Bởi bất kể đối phương là ai, chỉ riêng việc chịu bỏ công sức và tấm lòng như vì cô, đủ khiến thể động lòng.

Các trai thì khâm phục vị “đại gia” đốt pháo hoa , chỉ một kẻ giàu đến mức “ngông cuồng” mới dám một chuyện lãng mạn xa hoa như thế để chiều lòng con gái.

 

“Có ?”

Phong Bách dịu dàng hỏi.

 

“Đẹp lắm.”

Ánh mắt của Thời Cẩm vẫn thể dứt khỏi bầu trời pháo hoa rực rỡ .

 

Cùng lúc đó, ở quảng trường bên ngoài khu vui chơi, một cô gái nhỏ bé  cổng, ngẩng đầu pháo hoa sáng lóa trung. Khi trông thấy hai chữ “Thời Cẩm” hiện lên, n.g.ự.c cô bỗng căng thắt, đau nhói chua xót.

Loading...