Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
“Công chúa, thần...   là giày rách.”
 
Người nam tử  mặt,  mặc áo trắng, khuôn mặt tuấn tú, thần sắc nhẫn nhịn và khó chịu  .
 
Chậc,    cẩn thận   suy nghĩ trong lòng của  cho   liên quan  thấy .
 
Lại là một mưu sĩ  cảm tình với .
 
Ta lấy từ trong tay áo  một cây trâm ngọc trắng, nhẹ nhàng cài lên tóc .
 
“Ngươi đương nhiên   giày rách, Tạ khanh là cánh tay đắc lực nhất của .”
 
Đầu ngón tay  như thể vô tình chạm  dái tai của , Tạ Kế Bạch ngay lập tức đỏ mặt.
 
“Thần nguyện vì công chúa mà cống hiến.”
 
Hắn dừng  một lúc, cúi đầu, giọng  như mặt hồ xanh biếc dần dần lan tỏa từng đợt sóng, nhẹ nhàng và thanh tao:
 
“Nguyện sống ch-ếc theo .”
 
Ta nhướng mày,  dáng vẻ  tự nguyện ở  trướng của , lòng cảm thấy hài lòng.
 
Tạ Kế Bạch vang danh khắp thiên hạ là  của danh gia vọng tộc, lòng tự cao tự đại của  lớn đến nhường nào,   một cây trâm ngọc của  lừa gạt.
 
Ta cân nhắc, trong tay áo  còn  ít những cây trâm ngọc như thế .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sat-phat-phu-hoang-thien-vi-hoang-muoi-doc-ac/chuong-6.html.]
 
Trên thuyền dạo chơi,  kiên nhẫn hâm rượu cho , vẻ  của  cùng cảnh hồ núi hòa quyện, thực sự khiến   cảm thấy dễ chịu.
 
Chỉ là, trong cảnh  luôn  một hai thứ phá hoại.
 
“Hoàng tỷ!”
 
Từ xa Chu Dữ Lạc  vẫy tay mạnh mẽ gọi  với vẻ mặt vui mừng.
 
Phí Cảnh  bên cạnh nàng, thật là một đôi trai tài gái sắc.
 
Ta giới thiệu Tạ Kế Bạch một cách thoải mái, Chu Dữ Lạc   vẻ mặt trêu chọc:
 
“Muội  tại  gần đây tỷ  cùng  và A Cảnh dạo chơi, hóa ... tỷ    bạn đồng hành  thiết hơn.”
 
Nàng  Tạ Kế Bạch bên cạnh  với ánh mắt vô cùng chán ghét.
 
Phí Cảnh  một bên, mặt tái nhợt,  chằm chằm  một hồi lâu mới khô khốc  một câu:
 
“Công chúa thật  nhã hứng.”
 
Ta chán ghét   một cái,  để tâm đáp , cũng  để ý đến gương mặt càng lúc càng tái nhợt của :
 
“Ừ, Phí công tử cũng thật  phúc.”
 
Ta tất nhiên đang  đến  và hoàng .