Bà cụ Tô phẫn nộ về phía Tô Văn Sơn, Tô Văn Sơn tỏ vẻ bất đắc dĩ, đưa mắt hiệu cho bà cụ. Bà cụ trợn trừng mắt thể tin nổi, một lúc lâu vẫn theo Tô Văn Sơn, ngậm miệng , nhưng sắc mặt chút nào.
Cuối cùng Đỗ Hiểu Hồng cũng thỏa mãn gật đầu, bà còn hiểu Tô Văn Sơn ? Chuyện lợi với ông , choáng váng ông mới nghiêng về phía bà cụ.
Còn chuyện quan hệ ? Cũng chỉ là tạm thời khó coi thôi, nên lui tới vẫn lui tới, cùng lắm thì khi Tô Nhuyễn gả qua sẽ ghét bỏ, như càng , đến lúc đó Tô Nhuyễn càng dựa Tô Văn Sơn, dốc sức nghĩ cho Tô Văn Sơn, ngoài cha ruột , cô còn thể dựa ai?
Lúc bọn họ đang nghĩ ngợi, đột nhiên thấy một tiếng quen thuộc truyền đến từ ngoài cửa: “Chậc chậc, tính toán khôn khéo thật đấy.”
Sắc mặt Tô Văn Sơn và bà cụ Tô lập tức đổi, đầu quả nhiên trông thấy Tô Nhuyễn xinh xắn đang dựa cửa phòng. Hôm nay cô mặc một bộ quần áo thể thao màu vàng nhạt, mái tóc đen nhánh buộc đuôi ngựa đỉnh đầu, xinh khí chất, dáng vẻ kinh hoảng như bọn họ tưởng tượng.
Bà cụ Tô chột đến mức lắp: “Nhuyễn… Nhuyễn Nhuyễn, cháu ở đây?”
“Cháu hẹn với ở chỗ , ngờ trùng hợp như …” Tô Nhuyễn đảo mắt qua Tô Văn Sơn và Đỗ Hiểu Hồng, khẽ : “Lại gặp cảnh tượng bán nữ cầu vinh.”
Tô Văn Sơn nhíu mày: “Nhuyễn Nhuyễn, ăn như thế?”
“Sao hả? Chẳng lẽ sai ? Mọi chỉ trốn nhà hàng ăn một bữa đó trùng hợp đụng mua, mới định bán đổi lấy hai vạn tệ mua đàn dương cầm cho Tô Điềm Điềm, đăng ký lớp học năng khiếu cho Tô Minh Phong?”
Tô Văn Sơn thở dài : “Nhuyễn Nhuyễn, con đừng Đỗ Hiểu Hồng bậy, từ tới nay bà luôn như , con .”
Vân Chi
“Được!” Tô Nhuyễn khoanh tay ngực: “Vậy bà bậy, ông bậy. Ông định bán hai vạn, đó mua dương cầm cho Tô Điềm Điềm xong, còn thừa cho năm ngàn ?”
Tô Văn Sơn nghẹn lời, bà cụ Tô vội vàng : “Nhuyễn Nhuyễn, cháu hiểu, năm ngàn chỉ là tiền dắt đáy hòm mà thôi, của hồi môn khi cưới chỉ tiền, còn gia cụ, đồ điện linh tinh, nhiều thứ lặt vặt lắm, tiền chỉ là con nhỏ.”
Tô Văn Sơn gật đầu, phụ họa: “Bà nội con đúng, Nhuyễn Nhuyễn, con đừng mẫn cảm như .”
“Sao cha thể bán con chứ? Trong khu tập thể nhiều đang chằm chằm cha như , bán con thật, chẳng sẽ chọc cột sống ? Sau cha còn mặt mũi nào sống ở huyện Khai Vân.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-109-trung-hop-qua.html.]
“ lão Tô, ông với nó nhiều lời như gì?” Đỗ Hiểu Hồng mỉa mai: “ thấy chính vì ông đối xử với nó quá, chiều lắm sinh hư!”
Nói tới đây, bà trào phúng: “Hôm nào đó còn qua điện thoại, coi như bánh trái thơm ngon, để nhà họ Lộc cầu xin mới đồng ý gả ?”
“Người nhà họ Lộc cầu, đương nhiên chúng tiện mời cô , chỉ là vì sốt ruột tự chạy tới…”
“Còn như cốt khí lắm! Chậc chậc!” Bà liếc mắt Tô Nhuyễn từ xuống , nhạo: “Trang điểm cẩn thận như , sợ bàn bạc thành công ? Mất bao nhiêu công sức mới hỏi thăm tới nơi ?”
“Sao hả? Ở bên Võ Thắng Lợi vui ?”
“Đỗ Hiểu Hồng!” Tô Văn Sơn nhíu mày, tức giận mắng to: “Bà bớt tranh cãi cho !”
Bà cụ Tô vội vàng bước tới, túm c.h.ặ.t t.a.y Tô Nhuyễn, : “Đừng để ý tới cô , với đức hạnh của nó, cha cháu với bà nội để ý , sẽ bao giờ để nó bắt nạt cháu.”
“Mau để bà nội xem nào.” Lúc bà cụ mới nhớ tới quan tâm xem hai ngày qua cô sống thế nào, mặt lập tức tỏ vẻ đau lòng, : “Gầy , học ở trường vất vả ? Có ăn ngon ?”
“Hôm thằng Võ Thắng Lợi đáng c.h.ế.t tìm cháu chứ?”
Hiển nhiên, bọn họ chuyện Tô Nhuyễn xử lý xong Võ Thắng Lợi.
Phía bên Võ Đại Minh nhận tài liệu, cho dù kinh hồn táng đảm thật cũng tìm Võ Thắng Lợi chứng thực , nhưng mà Võ Thắng Lợi bọn họ đánh ngất vứt xe cảnh sát, tham chiếu theo kinh nghiệm , khả năng khi tỉnh cũng đêm khuya, thể nào lái xe ban đêm về, thời đại đường cao tốc, lái xe đêm là chuyện vô cùng nguy hiểm.
Đợi Võ Thắng Lợi về tới nhà, gia đình Tô Văn Sơn cũng tới Thành phố, lệch múi giờ.
Người nhà họ Tô còn thói quen báo, lẽ vẫn tin tức hôm qua một vị nghĩa sĩ quyên góp cho khu thiên tai hai mươi vạn.
Cho nên trong lòng bọn họ, chắc chắn Tô Nhuyễn sợ hãi vì Võ Thắng Lợi quấy rầy.
Hoặc là nên , bọn họ mong chờ Tô Nhuyễn sợ hãi.