Bà thẳng bà cụ Tô, trào phúng: “Không khinh thường nhà bà , nhưng rõ ràng là nhà bà định bán con gái mà. Nếu chúng thật sự cho con bé một vạn tám ngàn tám, Đỗ Hiểu Hồng sẽ đút hết túi riêng của cô , khác nào chúng ném bánh bao thịt cho chó, mà về?”
Lộc Minh Sâm trưng vẻ mặt “Có bác gái ngốc .” Nói: “Vậy trực tiếp đưa lễ hỏi cho Tô Nhuyễn, để Tô Nhuyễn mang tất cả về ?”
Lâm Mỹ Hương nghẹn lời, để Tô Nhuyễn mang về hết, cũng chỉ là chuyển từ túi riêng của nhà họ Tô sang túi của Tô Nhuyễn, gì khác ?”
Đỗ Hiểu Hồng ngoan ngoãn bên cạnh gì, thấy đưa thẳng tiền lễ hỏi cho Tô Nhuyễn, lập tức nóng nảy, nếu như vớt một phân tiền nào, hôm nay bà nén giận như chẳng mất công ?
“Có nhà ai tiền lễ hỏi đưa cho lớn trong nhà…” Kế hoạch mua đàn dương cầm cho con gái bà , tuyệt đối thể ngâm nước nóng.
“Hiểu Hồng!” Bà cụ Tô quát lên, trong lòng bốc hỏa, đứa con dâu đúng là ếch đáy giếng.
Quan tâm nhà họ Lộc cho ai gì, dù là đưa cho Tô Nhuyễn, chẳng lẽ Tô Nhuyễn còn cho bà nội với cha ruột ? Vậy mà cô lời đúng lúc mấu chốt .
Quả nhiên Lâm Mỹ Hương nắm sơ hở, lập tức phản đòn: “Nghe thấy ? Còn chờ hút m.á.u lưng đó, đưa thẳng cho Tô Nhuyễn, con bé thể bảo vệ ?”
Tô Nhuyễn : “Vậy thì đưa thẳng cho Minh Sâm , như còn vấn đề gì chứ?”
“Không !”
“Không !”
Lần đến cả Tô Văn Sơn cũng mở miệng.
Lâm Mỹ Hương đang lo lắng thoái thác , lập tức bật với Lộc Minh Sâm: “Nhìn thấy ? Người lợi dụng Tô Nhuyễn uống m.á.u nhà đó.”
Bà cụ Tô với Tô Nhuyễn: “Lễ hỏi là danh dự của nhà gái, là tài sản đảm bảo cuộc sống của cô dâu, thể để trong tay nhà trai?”
Ông cụ Lộc thấy bọn họ dây dưa dứt, thẳng: “Văn Sơn, tạm thời tới chuyện lễ hỏi, chúng tới chuyện thăng chức của . Muốn giải quyết chuyện nhà họ Lộc chúng tặng quà, nhờ cậy quan hệ, nếu như thật lòng con gái nhận nhiều lễ hỏi như , thì chuyện thăng chức chúng để nhé?”
Người nhà họ Tô xong lập tức ngậm miệng, chuyện thăng chức của Tô Văn Sơn chắc chắn nhà họ Lộc giúp đỡ, vốn dĩ hai nhà ăn ý chuyện , nhưng bây giờ ông cụ Lộc cố ý , hiển nhiên là bọn họ định bỏ nhiều tiền lễ hỏi.
Bà cụ Tô do dự một lát: “Vậy thì một vạn ba…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-116-le-hoi-phong-ba-2.html.]
“Rầm!”
Đột nhiên một tiếng vỗ bàn vang lên, đầu theo bản năng, thì trông thấy ly sứ đựng nước của Lộc Minh Sâm cắm bàn, thấy qua, lúc mới chậm rãi mở miệng: “ nhớ rõ là đả động Tô Nhuyễn, chứ đả động nhà họ Tô nhỉ?”
Tô Văn Sơn sửng sốt, vội vàng đưa mắt hiệu cho Tô Nhuyễn, đối mặt với lợi ích lớn như , ông còn để ý điều gì?
Tô Nhuyễn coi như thấy, cô giơ tay lên đồng hồ, : “Thời gian còn sớm, chúng còn hẹn, thẳng luôn điều kiện của nhé, tránh lãng phí thời gian của .”
Vân Chi
“Thứ nhất, tiền lễ hỏi: Ba ngàn tám trăm tám mươi tám đồng cũng , thể dựa theo biện pháp Minh Sâm , trực tiếp đưa cho , cần qua tay cha và bà nội.”
Đỗ Hiểu Hồng lập tức giận dữ: “Tô Nhuyễn!”
Tô Văn Sơn cũng nhíu mày, bà cụ Tô vội vàng kéo cô : “Cháu choáng váng , chuyện để lớn , liên quan gì tới cháu, tiền lễ hỏi đều mua đồ cho cháu phòng …”
Phía bên , Lâm Mỹ Hương lập tức vui mừng đồng ý: “Như thành vấn đề, theo thấy, vẫn là đứa con gái nhà bà phân rõ .”
Tô Nhuyễn khẽ mỉm : “Ngài đừng nóng vội, đây mới là điều kiện đầu tiên.”
“Thứ hai, chuyện nhục nhã , bồi thường kinh tế ba ngàn, bồi thường thiệt hại tinh thần ba ngàn.”
Lâm Mỹ Hương trợn trừng mắt: “Bồi thường cái gì?”
Lần đến lượt nhà họ Tô vui vẻ, Tô Văn Sơn âm thầm gật đầu, hóa là chờ ở chỗ , trực tiếp đòi hai vạn vẻ nhiều, nhưng chia nhỏ cũng ít nhỉ?
Sau đó thấy Tô Nhuyễn nhẹ nhàng tiếp: “Trước đó từng nhiều , nhưng hình như đều để trong lòng, cho nên nhấn mạnh một chút.”
“Ông Lộc, chắc ông cũng rõ oan, nhưng đừng là trịnh trọng xin , ngay cả một lời xin vu vơ cũng , ừm… Thậm chí hôm nay còn bới chuyện khác cố ý nhục nhã .”
“ thấy bảo ngài xin là chuyện thể, nếu như , sẽ dùng cách giải quyết của nhà họ Lộc, đổi thành bồi thường vật chất.”
Cô thẳng ông cụ Lộc, : “Đừng vội trừng mắt, tùy tiện bịa đặt vu hãm, tạo thành thương tổn về danh dự cho khác, pháp luật cũng quy định bồi thường kinh tế, nghiêm trọng hơn còn bắt giam đó.”
“Dù chúng cũng khả năng sẽ trở thành một nhà, cho nên cần thiết đem chuyện tới chỗ công an, chúng tự giải quyết riêng với là .”
Lâm Mỹ Hương giận quá hóa : “Chẳng lẽ cô còn kiện chúng ?”