Võ Thắng Lợi đau đớn, kêu lên một tiếng, lúc mới nâng khuôn mặt xanh tím sưng vù lên, hiển nhiên dạy cho một bài học nhớ đời, còn chút bá đạo ương ngạch nào nữa, mà hèn mọn như chó nhà tang, cầu xin Tô Nhuyễn tha thứ: “Tô Nhuyễn, xin , xin , do khốn nạn, dám nữa! Tha cho !”
“ hứa sẽ dây dưa với cô nữa, , hứa tuyệt đối sẽ bao giờ xuất hiện mặt cô nữa, nếu thì… Thì để bác trai đánh gãy chân !”
Võ Đại Minh nhấc chân lên hung hăng đá Võ Thắng Lợi, Võ Thắng Lợi co mặt đất, rên rỉ xin tha: “Bác trai, bác trai, cháu , cháu dám nữa, hu hu… Cháu dám nữa …”
Lúc ngay cả ông cụ Lộc và Lâm Mỹ Hương đang xem náo nhiệt cũng sợ tới mức đổi sắc mặt, cẩn thận trốn xa.
Còn Tô Nhuyễn thì dựa xe lăn của Lộc Minh Sâm, thờ ơ cảnh tượng mắt, mặt chút biểu cảm nào.
Võ Đại Minh đạp năm sáu phát mới hả giận, ngẩng đầu hỏi Tô Nhuyễn: “Hả giận ? Nếu , thể trói nó đánh tiếp.”
“Chừng nào cô hả giận, khi đó ngừng tay, đảm bảo hạ thủ lưu tình.”
Lúc Tô Nhuyễn mới : “Cũng đủ , thấy nữa.”
Võ Đại Minh đá Võ Thắng Lợi một cái: “Đã thấy ? Còn mau bò dậy, cút , đừng ở đây vướng mắt khác.”
Võ Thắng Lợi co rúm , bò dậy, chạy mất dép.
Lúc Tô Văn Sơn mới nghi ngờ, cất tiếng hỏi: “Lão Võ, ông là…”
“Ông thấy , xử lý chuyện cháu trai .” Võ Đại Minh : “Trước đó xử lý kịp thời, đều tại .”
“Lão Tô, ông yên tâm, đám bảo sẽ xử lý thỏa đáng chuyện , sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của con gái ông một phân một hào nào.”
Nói xong ông lấy tờ giấy đăng ký kết hôn , để Tô Nhuyễn và mặt ở hiện trường rõ, đó gần như hung ác dùng bật lửa đốt nó thành tro bụi. Rồi sang với Tô Nhuyễn: “Còn về thanh danh của cháu ở bên huyện, cháu cần lo lắng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-120-vo-dai-minh-toi-2.html.]
“Lý Hoa mở cửa cho thằng nhóc đuổi việc , phòng ở của cô cũng đơn vị tịch thu, trong vòng ba ngày cô sẽ cút về nông thôn.”
“Còn cả đám bạn du côn của thằng súc sinh nữa, trói tất cả đưa dạo phố ở huyện thành , bọn họ từng những , bắt bọn họ chỗ đó ba vòng, đảm bảo cả huyện đều thấy rõ.”
“Sau tuyệt đối sẽ ai dám lắm miệng nhắc tới.” Ông dùng ánh mắt hung ác thẳng Đỗ Hiểu Hồng và hai con Tô Thanh Thanh: “Nếu cháu thấy ai còn dám lung tung, cứ thẳng với chú, Võ Đại Minh đảm bảo sẽ khiến đối phương dám thêm nửa câu.”
Nhớ tới cảm giác mới đánh, Đỗ Hiểu Hồng nhịn cả run rẩy, Tô Thanh Thanh và Liêu Hồng Mai cũng dọa sắc mặt trắng bệch, dùng sức lắc đầu theo bản năng.
Vân Chi
Đột nhiên Lộc Minh Sâm mở miệng : “Ở huyện sáng tỏ , nhưng ở chỗ vẫn hiểu rõ.”
Anh về phía ông cụ Lộc và Lâm Mỹ Hương: “Hay là cục trưởng Võ giải thích cẩn thận cho ông nội và bác gái của một chút, nếu bọn họ luôn Tô Nhuyễn là giày rách một đời chồng gì gì đó, bởi vì chuyện , tiền lễ hỏi còn bỏ .”
Anh khẽ thở dài: “Nhà họ Tô cũng cảm thấy cô với Võ Thắng Lợi gì đó với , của hồi môn cũng cho cô , Tô Nhuyễn mang theo hai bàn tay trắng một phân tiền cũng về nhà chồng.”
Mấy chữ “Một phân tiền đều ” cố ý nhấn mạnh.
Nghĩ tới tờ giấy đăng ký kết hôn và tờ giấy ủy quyền trong tay Tô Nhuyễn, mặt Võ Đại Minh trở nên dữ tợn, tơ m.á.u trong mắt tăng vọt, tay nắm chặt thành nắm đ.ấ.m tới mặt ông cụ Lộc và Lâm Mỹ Hương: “Ông Lộc, nhà ông cứ yên tâm , con gái như Tô Nhuyễn, thằng súc sinh nhà trèo cao nổi, một đầu ngón tay cũng chạm .”
“Càng khỏi bàn tới giày rách một đời chồng gì gì đó.”
“Bịa đặt là phạm pháp.” Ông về phía Lâm Mỹ Hương, giọng đầy uy hiếp: “Nếu phạm pháp, ngày nào đó cũng cô thành giày rách một đời chồng.”
Sắc mặt Lâm Mỹ Hương trắng bệch, tận mắt chứng kiến đàn ông dã man tay chút lưu tình với Đỗ Hiểu Hồng, bà tin Võ Đại Minh thể chuyện như . Ông cụ Lộc cũng dọa run rẩy, vội vàng gật đầu ngừng.”
Võ Đại Minh nhẹ nhàng hỏi bọn họ: “Lễ hỏi đòi bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, cháu dâu đáng giá.”
Lâm Mỹ Hương thật sự nghĩ , vì Võ Đại Minh bảo vệ Tô Nhuyễn như , nhưng câu uy h.i.ế.p , ông nghiến răng nghiến lợi , giống như bọn họ theo sẽ g.i.ế.c , Lâm Mỹ Hương vội vàng gật đầu: “Biết , !”
Tô Nhuyễn nhướng mày, Hả? Võ Đại Minh còn tác dụng kỳ diệu ?