Xe máy đang chạy nhanh  cửa xe đập trúng ngã  ven đường, tên lái xe  còn  mặc đồ bảo hộ chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ  thương.
Cho nên, mấy chiếc xe máy  theo đều dừng  cứu , coi như  giải quyết xong kẻ vướng bận.
Tài xế xe taxi vốn dĩ luôn  ha hả, lúc  ánh mắt  Tô Nhuyễn  lộ vẻ hung ác: “Người nơi khác đến nhỉ, mày cho rằng ở thành phố Thân  sẽ   báo cảnh sát giúp mày ?”
“Đừng  mơ nữa,  ở đây đừng  đến chuyện báo cảnh sát, cho dù  báo cảnh sát cũng vô dụng.”
Tài xế  bắt đầu mỉa mai: “Còn tưởng rằng ba  thức thời sẽ thả cho , nếu mày  như …”
Ông  dùng ánh mắt đáng khinh quét một vòng   Tô Nhuyễn: “Dứt khoát lưu  đây sinh con cho chúng tao… Ách, ách… Mày!”
Tô Nhuyễn khẽ đẩy con d.a.o đang đặt  cổ tài xế một cái, chỉ trong nháy mắt cổ đối phương   rạch  một đường máu. Cô  ha hả hỏi: “Ông   gì  cơ? Nói tiếp ?”
Một  xa nhà, còn mang theo khoản tiền lớn như ,  Tô Nhuyễn  thể  chuẩn  vật phòng , hơn nữa cô chính là  từng trải qua chuyện bắt cóc, kịch bản bắt cóc cô  còn tiên tiến hơn hành động của đám   nhiều.
Hiển nhiên tài xế  cảm nhận  cơn đau và m.á.u tươi đang chảy xuống, ông   chút choáng váng, vội vàng : “Chị gái , lão đại, nữ hiệp, lão cẩu   mắt  thấy Thái Sơn, ngài là  của băng phái nào…”
Mặt Tô Nhuyễn  chút biểu cảm : “Người của xã hội chủ nghĩa!” 
Nói xong thanh đao  dí sát thêm: “Bớt  nhảm, đừng rẽ lung tung! Đi thẳng về phía !”
Đợi tài xế  đổi tuyến đường xong, Tô Nhuyễn nhanh chóng mở  hộp đựng đồ gần ghế điều khiển, quả nhiên trong đó  một con d.a.o nhọn. Cô  đầu đưa d.a.o cho Hoắc Hướng Dương: “Biết  thế nào chứ?”
Lúc  Hoắc Hướng Dương  dọa choáng váng mới lấy  tinh thần,    chút do dự nhận lấy con dao, dí sát  eo tài xế.
“Nếu ông  dám   lời, cứ đ.â.m là .”
Tô Nhuyễn  nhẹ nhàng bâng quơ: “Dù  cũng là phòng vệ chính đáng. Hiếm khi  cơ hội quang minh chính đại đ.â.m  như ,  trân trọng đấy nhé!”
Hoắc Hướng Dương:……
Anh   hề  trân trọng…
Tài xế  giọng điệu đương nhiên  của cô dọa sợ: “Nữ hiệp… Chị gái… Đừng đâm, đừng đâm, em  lời, chắc chắn sẽ  lời.”
Tô Nhuyễn  tỏ ý kiến,  đầu  với Tô Thanh Thanh: “Lấy dây thừng bên  ghế dựa  đây.”
Lúc  khả năng đầu óc Tô Thanh Thanh vẫn  bình tĩnh , nhưng vẫn vô thức  theo. Cô  cúi đầu nhanh nhẹn tìm kiếm, tìm thấy dây thừng  kinh ngạc : “ là  dây thừng thật!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-213-khong-biet-lai-xe-1.html.]
Tô Nhuyễn  để ý đến cô , nhận lấy dây thừng,  đó dùng d.a.o uy h.i.ế.p tài xế: “Dừng xe  ven đường.”
Tài xế  lời dừng xe.
Tô Nhuyễn : “Đưa tay   lưng.”
Tài xế giả vờ thuận theo, nhưng mà trong khoảnh khắc đưa tay  , đột nhiên ông   lao về phía Tô Nhuyễn.
Hoắc Hướng Dương sợ tới mức đánh rơi con d.a.o nhọn, tài xế bĩu môi dáng vẻ  đoán  .  mà nụ  dữ tợn  mặt ông  còn  kịp lộ ,  biến thành thống khổ. 
Hình như Tô Nhuyễn  dự liệu   điểm , khi đối phương   nành động, lưỡi d.a.o trong tay cô  đổi hướng, khi tài xế xông đến, tay cô nắm chặt d.a.o vững vàng  lùi bước.
Mũi đao đ.â.m  n.g.ự.c tài xế theo lực lao đến, chỉ trong nháy mắt m.á.u tươi  phun .
Tài xế đau đớn kêu lên một tiếng, sắc mặt thống khổ, Tô Nhuyễn  lộ cảm xúc đ.â.m con d.a.o  sâu hơn,  ha hả : “Có  ông cho rằng   dám g.i.ế.c ông  ?”
“Thật  ông nghĩ nhiều , thế gian  lớn lắm, con gái thị trưởng  lạc ở chỗ  cũng  tìm thấy,  lui tới ga tàu hỏa mỗi ngày nhiều như , ba  chúng   là  nơi khác,  cần xử lý t.h.i t.h.ể ông, ba chúng  chỉ cần chui  ga tàu hỏa, đảm bảo  ai  thể tìm thấy.”
Lời  giống hệt lời ban nãy ông  , ngay cả ngữ điệu cũng như .
Ngẫm nghĩ một lát cô  bổ sung: “Dù   ở nơi  cũng  lo chuyện bao đồng.”
Tài xế:……
 là   thù dai bình thường , lão cẩu tài xế chảy đầy mồ hôi lạnh: “Nữ hiệp… Chị gái, em  mắt  thấy Thái Sơn, em thề sẽ  dám nữa, sẽ tuyệt đối  lời! Em đưa ba  chị về nội thành.”
Tô Thanh Thanh mừng rỡ: “Thật ?”
Tô Nhuyễn liếc mắt  cô  một cái như  kẻ ngốc: “Miễn!”
Sau đó  Hoắc Hướng Dương trói : “Trói chặt !”
Sau khi trói chặt xong, Tô Nhuyễn đẩy đối phương xuống ghế , trói chặt cả chân cẳng, cuối cùng Hoắc Hướng Dương còn gia cố thêm một , đảm bảo đối phương  thể nào thoát  .
Vân Chi
Ngoài xe, Hoắc Hướng Dương quan sát khu lều trại rách nát bốn phía,  chút hoảng hốt: “Đây là chỗ nào? Xe chạy lâu như ,   ông  chở chúng  đến nơi nào , chúng  về nội thành thế nào đây?”
Tô Thanh Thanh : “Không thể để ông  chở chúng  về nội thành ?”
Hoắc Hướng Dương : “Trong miệng    một câu nào là  thật, chúng   lạ nước lạ cái, để ông  giữ tay lái, ông  chở chúng  tới hang ổ của bọn họ, chúng  đều xong đời.”