“Được , huấn luyện một tiếng nữa, khả năng là kết quả điều tra .” Giáo quan Tôn quét mắt Trương Thi Thi và Phong Cảnh Diệp: “Điều tra khác còn chút phiền toán, điều tra giáo quan Lộc của các cô , quá đơn giản.”
Sắc mặt hai đều lắm, đặc biệt là Trương Thi Thi, dáng vẻ lung lay như sắp ngã.
Quả nhiên, buổi chiều Lộc Minh Sâm trở , đến cửa sân thể dục, Tôn Siêu và Cao Phong ở xem náo nhiệt lập tức nghiêm trang quân lễ với : “Chào thủ trưởng!”
Lộc Minh Sâm liếc hai bọn họ: “Uống nhầm thuốc ?”
Cao Phong nhỏ giọng : “Nâng cao thể diện cho đó. Để chị dâu , chỉ trai, còn năng lực, khăng khăng một lòng theo .”
Tôn Siêu : “Cậu xem ánh mắt chị dâu kìa, thể xem như lấy công chuộc tội ?”
Vân Chi
Lộc Minh Sâm đầu, liếc mắt một cái trông thấy đôi mắt sáng lấp lánh của Tô Nhuyễn, khóe miệng vô thức cong lên: “Được , tha cho .”
Khi về phía đội ngũ, các bạn học đều vỗ tay nhiệt liệt, hoan nghênh trở , trong mắt đều là kính ý.
Ngực Tô Nhuyễn cũng mơ hồ nóng lên, đời cô từng nhiều sự tích về , nhưng những sự tích đó đều tồn tại trong trí nhớ khác, bây giờ cô tận mắt , tìm hiểu về , cũng cảm thấy tự hào và vinh hạnh.
Sau đó các bạn học tập luyện chăm chỉ khác hẳn ngày thường, tin tức lan truyền, bạn học đội ngũ khác đều hâm mộ bọn họ chết, khi giáo quan Tôn phổ cập tin tức, bọn họ vô cùng rõ ràng, nếu như Lộc Minh Sâm thương, lẽ cả đời bọn họ đều tiếp xúc với nhân vật như , cho nên cực kỳ quý trọng thời gian .
Có điều, rõ ràng là Lộc Minh Sâm kéo giãn cách với bọn họ, ngoài huấn luyện , gần như hề hàn huyên thêm một câu, giống như trái tim nguội lạnh, cũng kiệm hời hơn nhiều.
Sau lễ kiểm duyệt, kỳ quân sự kết thúc, trong buổi tiệc tiễn đưa cũng quá nhiệt tình, mặn nhạt chào tạm biệt , dẫn theo các vị huấn luyện viên khác, rời .
Triệu Yến Yến vô cùng mất mát: “Đều tại Trương Thi Thi , đúng là bệnh.”
Sau buổi trưa Lộc Minh Sâm trở về, Trương Thi Thi biến mất, hôm khi xuất hiện , hai mắt sưng vù, thấy cảnh ai còn nghi ngờ nữa, chứng cứ vô cùng xác thực.
Tuy rằng trường học nể tình cô vi phạm đầu, trừng phạt gì, nhưng các bạn học vẫn tự giác xa lánh cô .
Lý Na : “Người như quá đáng sợ, cô bạn gái huấn luyện viên, chẳng qua huấn luyện viên chỉ phản kích một chút, thế mà tố cáo, còn khai trừ quân tịch gì đó.”
Lý Quyên lắc đầu: “Ai dám chọc.”
Cứ như , Trương Thi Thi cô lập, từ đó kẹp chặt đuôi, khiêm tốn .
mà cũng vì cô tạo thành tiếc nuối, dù kỳ quân sự xong, Lộc Minh Sâm vẫn các bạn học ghi tạc trong lòng như cũ.
Có điều nguyên nhân Lộc Minh Sâm lạnh nhạt, khác những gì nghĩ. Bị tố cáo là do quá khinh suất, khi nghiêm túc nghĩ , sợ mang đến phiền toái cho Tô Nhuyễn, mới ngoan ngoãn quy củ như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-322-hen-gap-to-thanh-thanh.html.]
Còn về buổi tiễn đưa, nghĩ tới còn cơ hội gặp Tô Nhuyễn mỗi ngày, đương nhiên vui nổi .
Trước đây cảm thấy, gặp mặt mỗi ngày thể chạm đúng là quá tra tấn , nhưng khi trở trường học, phát hiện , gặp cô càng tra tấn hơn.
Vì thể mau chóng cởi bỏ khúc mắc trong lòng Tô Nhuyễn, Lộc Minh Sâm về lập tức hành động.
Anh gọi một cuộc điện thoại cho Đinh Lâu: “Điều tra thế nào .”
Giọng bên chút khàn khàn: “Tra , Tô Thanh Thanh thuyết phục nhà họ Hoắc thế nào, bọn họ thế chấp nhà cửa, vay một khoản tiền, tới thành phố Yến ăn buôn bán.”
Vay tiền ? Lộc Minh Sâm nghĩ tới điều gì đó: “Vay lúc nào?”
“Ngay tháng , vay ba vạn.”
Tô Thanh Thanh trầm , khi mua cổ phiếu cũng nghĩ tới chuyện vay tiền, đột nhiên nghĩ tới?
Có lẽ là khi hỏi thăm về Tô Nhuyễn, chuyện Tô Nhuyễn vay tiền bao khoán công trình, cô cũng học theo.
Qua đó thể thấy , đời chắc hẳn kiến thức của cô và Tô Nhuyễn chênh lệch lớn.
Phía bên , Đinh Lâu tiếp: “Hiện tại bọn họ thuê một cửa hàng đường Giải Phóng, định bán quần áo. Mẹ Hoắc Hướng Dương và em gái ở với Tô Thanh Thanh, Hoắc Hướng Dương thì dẫn theo một cô gái tên Tiểu Liên xuống phía nam nhập hàng .”
Nhớ tới Tô Nhuyễn luôn bài xích tình cảm nam nữ, Lộc Minh Sâm nheo mắt: “Chú ý quan hệ giữa Hoắc Hướng Dương và Tiểu Liên, còn cả vòng quan hệ của nữa.”
Đinh lâu sửng sốt một lát, mới đáp: “Vâng.”
Cúp điện thoại, Lộc Minh Sâm bấm một dãy , chuyện đời của Tô Nhuyễn.
Nhận điện thoại của Lộc Minh Sâm, Tô Thanh Thanh kinh hỉ vạn phần. Cô vẫn luôn cho rằng Lộc Minh Sâm sẽ nhanh chóng liên lạc với , kết quả lâu như vẫn thấy động tĩnh, khiến cô cho rằng chờ đến cuối năm khi ông cụ Lộc qua đời mới tiến triển.
Ngoài còn lo lắng, trong thời gian đó Tô Nhuyễn tranh thủ tới đây gây chuyện . Bây giờ nghĩ , loại tàn nhẫn thù tất báo như Lộc Minh Sâm, xử lý Tô Nhuyễn chắc chắn dễ như trở bàn tay.
Bây giờ chỉ sợ Tô Nhuyễn hoang mang rối loạn .
Tô Thanh Thanh hát ngâm nga, trang điểm tỉ mỉ, suy nghĩ mục đích Lộc Minh Sâm tới tìm , âm thầm chuẩn kịch bản trong đầu.
Lần thể chỉ chuyện về Tô Nhuyễn, cô thể để lộ thêm một vài tin tức giá trị, Lộc Minh Sâm thiếu tiền, đầu tư cho cô một chút, là thể kiếm gấp bội.
Đợi khi lấy tín nhiệm của Lộc Minh Sâm , Lộc Minh Sâm ở bộ đội ngoài , cô sẽ quản lý tài sản giúp đối phương, còn thể dựa quan hệ với quân đội… Đời chắc chắn cô sẽ vẻ vang hơn Tô Nhuyễn!