“Tô Thanh Thanh,”
Lộc Minh Sâm lạnh lùng : “Nếu trong mơ cô từng mơ thấy , chắc cũng hiểu tính tình  thế nào.”
Tô Thanh Thanh ngoan ngoãn : “  mà.”
Lộc Minh Sâm  chằm chằm  cô : “Nếu cô  sống yên  với Hoắc Hướng Dương,  thì đừng giở trò nữa. Bất kỳ kẻ nào ở huyện Khai Vân, bao gồm cả cô, nếu dám đến quấy rầy cuộc sống của Tô Nhuyễn,   thể đảm bảo, đời  Hoắc Hướng Dương  gì cũng đừng mong thành công.”
Tô Thanh Thanh sửng sốt, cho rằng   lầm, xác nhận : “Anh đang lo lắng chúng  sẽ nhúng tay  chuyện  xử lý chị gái  ? Thật  dù   ,  nhà chúng  cũng  định quan tâm, dù  cũng do chị  lừa  .”
Lộc Minh Sâm khinh bỉ một tiếng, cũng lười giải thích: “Tô Thanh Thanh,  nhớ rõ lúc ở thành phố Thân  từng , nếu các cô  chạy tới  mặt Tô Nhuyễn gây sự,  nợ cũ nợ mới cùng  tính,   các cô  thuê một gian cửa hàng.”
“Quay về tranh thủ thời gian tìm cửa hàng khác .”
Sắc mặt Tô Thanh Thanh  đổi: “Anh  ý gì?”
“Ý là, cửa hàng  sẽ  cho các cô thuê nữa.”
Cửa hàng ở thành phố Yến đều khó thuê, đám  Tô Thanh Thanh vất vả lắm mới tìm  một cửa hàng thích hợp, hơn nữa  trang hoàng xong , bây giờ  đổi sang nơi khác ít nhất  trì hoãn nửa tháng.
Tô Thanh Thanh  Lộc Minh Sâm,  thể tin nổi: “Nói  là   tin  ?”
Lộc Minh Sâm  cô  như  kẻ ngốc: “Vì    tin cô?”
“Chắc cô cũng ,   tiền,  định mua  cửa hàng , cho nên khuyên cô đổi nơi khác , nếu  chờ  mua  , tổn thất của cô khả năng sẽ lớn hơn đấy.”
Anh  để ý chút nào, : “Nể tình hôm nay cô cho   tin tức  rõ thật giả, chỉ cảnh cáo cô một ,   sẽ  dễ chịu như .”
Dứt lời  xoay  rời .
Tô Thanh Thanh tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, thủ đoạn của Tô Nhuyễn cao minh thật đấy! Lúc   còn  thể lừa Lộc Minh Sâm xoay vòng vòng!
Để cô  chống mắt lên coi, sẽ  lúc    lừa táng gia bại sản hối tiếc cũng  kịp!
Nghĩ đến cửa hàng nhà , cô  oán hận cắn chặt răng vội vàng  dậy chuẩn   về.
Vân Chi
“Vị tiểu thư , cô vẫn  tính tiền!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-325-to-nhuyen-doi-truoc-trong-mat-to-thanh-thanh-3.html.]
Tô Thanh Thanh cứng đờ: “Bao nhiêu tiền?”
“Hai trăm.”
“Chỉ chút đồ như …” Tô Thanh Thanh định mắng chửi theo thói quen,   một nửa  thấy ánh mắt khinh bỉ của nhân viên phục vụ, lời   nuốt  trong.
 mà căn bản cô   mang theo nhiều tiền như , cô   ngoài ăn cơm với đàn ông  bao giờ  trả tiền .
Không còn cách nào khác, Tô Thanh Thanh đành  gọi điện thoại bảo Hoắc Hướng Mỹ mang tiền tới,   ánh mắt trào phúng của  , cô   hổ đến mức hận  thể tìm khe đất nào chui xuống.
Trong lòng  nhịn  mắng chửi tổ tông mười tám đời nhà Lộc Minh Sâm, rõ ràng  tiền như , còn chủ động tìm cô  việc, kết quả    chuyện , đúng là   một chút phong độ  sĩ nào.
Chỉ  mỗi cái mã ngoài,  săn sóc chút nào, ai gả cho   đúng là xui xẻo tám đời…
Nghĩ đến đây, đột nhiên Tô Thanh Thanh nghĩ thoáng , Lộc Minh Sâm tin tưởng Tô Nhuyễn ? Cũng ,  để Tô Nhuyễn theo   cả đời !
Để cô  xem xem, Tô Nhuyễn  hạnh phúc  .
Tô Thanh Thanh quá hiểu đám đàn ông tham gia quân ngũ , cả ngày huấn luyện  về nhà, hiếm khi   ngày nghỉ thì  đầy mỏi mệt,  đó như đại gia chờ vợ con hầu hạ, đừng  lời ngon tiếng ngọt, ngay cả lời  cũng    vài câu.
Nhìn dáng vẻ keo kiệt của Lộc Minh Sâm, sợ còn  bằng Lộc Minh Quân, hơn nữa cô   tin,   chuyện đời  của Tô Nhuyễn , Lộc Minh Sâm vẫn  thể đối đãi với cô   hề khúc mắc.
Sợ là Tô Nhuyễn  chịu khổ !
Nghĩ tới bản , nghĩ tới Hoắc Hướng Dương dịu dàng săn sóc và lời ngon tiếng ngọt, Tô Thanh Thanh âm thầm sung sướng.
 là  lấy   tiền, nhưng cũng  yêu chiều vợ,  tay hào phóng với vợ mới !
Tốt thôi,    sẽ  tới tìm Tô Nhuyễn nữa, cô còn  nhanh chóng giúp Hoắc Hướng Dương  giàu, đến lúc đó để xem Tô Nhuyễn và cô  ai sống  hơn ai.
Cứ để Lộc Minh Sâm trói chặt Tô Nhuyễn , để đối phương khỏi tới phá hoại gia đình nhỏ của  và  Hướng Dương.
Tô Thanh Thanh càng nghĩ càng vui, đang mơ giấc mơ ,   thấy một tiếng  than ai oán: “Thanh Thanh… Con nhiều tiền quá   chỗ để tiêu ? Vậy mà bỏ  tận hai trăm đồng ăn một bữa cơm,   bệnh còn  dám uống thuốc,  tiết kiệm tiền cho hai đứa… con… hu hu hu…”
……
“Sau ,  thể để con giữ tiền của cái nhà  nữa!”