“Tình yêu dễ khiến con   mất  lý trí, mà em chính là loại điên cuồng nhất.”
Lộc Minh Sâm   sắc mặt Tô Nhuyễn, cuối cùng cũng hiểu . Cô  chỉ   cảm giác an  trong chuyện tình cảm, cô còn chán ghét bản  cực đoan như , cũng sợ một ngày nào đó sẽ hại .
Lộc Minh Sâm  nhịn  xoa mặt cô: “ là cô bé ngốc.”
Đời  cô   nghiệp trung học    cha  ỷ  nhất bán ,   xung quanh gần như tất cả đều lạnh lùng khắc nghiệt, ngay cả tia ấm áp duy nhất là Hoắc Hướng Dương cũng hung hăng phản bội cô trong lúc cô mang thai, thậm chí còn đánh mất đứa trẻ cô chờ đợi…
Lúc  cô mới hơn hai mươi tuổi   trải qua những chuyện ,  khi gặp biến cố cũng   tâm sự với ai,   dựa dẫm  ai, chỉ  thể dựng thẳng gai nhọn, một  quật cường, giương nanh múa vuốt công kích  bên cạnh… Nghĩ tới đây, Lộc Minh Sâm lập tức cảm thấy lòng đầy thương tiếc.
Khi   rơi xuống vực sâu chỉ  thể khiến bản  trở nên đáng sợ mới  thể tự bảo vệ , nhưng thực tế  lúc nào  lo sợ nơm nớp.
Anh cúi  ôm lấy cô: “Tô Nhuyễn, đừng nghĩ bản  như , nếu em thật sự là  đáng sợ, trong đầu sẽ  nhiều ý nghĩ lung tung rối loạn như .” Cảm thấy khó chịu, trực tiếp  tay     ?
Tô Nhuyễn   tự tin như : “ mà  nhiều việc, lý trí là một chuyện, khi đối mặt chân chính  là chuyện khác.” 
Cô đẩy Lộc Minh Sâm , nghiêm túc  thẳng  mắt , : “Em  cách nào đảm bảo, đến lúc đó  sẽ   chuyện gì.”
Cô ngăn  mở miệng,  tiếp: “Dù  đến mức , giả thiết sẽ  phát sinh chuyện như , nhưng  lẽ em vẫn   cách nào bỏ  tất cả  hề giữ  như .”
“ mà tình yêu  bắt nguồn từ hai phía, nếu  thể trả giá ngang , thời gian lâu dần, bên trả giá nhiều hơn sẽ mệt mỏi, khi tình cảm mãnh liệt trở nên nguội lạnh, vấn đề sẽ sinh .” Như , thà  bắt đầu.
“Hơn nữa…” Cuối cùng Tô Nhuyễn chậm rãi xoa bụng, trong mắt xuất hiện một tia bi thương: “Em sợ   .”
Đột nhiên Lộc Minh Sâm nhéo mặt Tô Nhuyễn: “Tra nữ.”
“Hả?” Tô Nhuyễn sửng sốt  .
Lộc Minh Sâm khẽ hừ một tiếng: “Cho nên em đang  cho  , em sẽ   tâm  ý yêu , tương lai khả năng còn bắt nạt , cuối cùng  chắc  phụ trách tới cùng, là ý  ?”
Tô Nhuyễn:……
Cô   phản bác, nhưng mà phát hiện  hình như lời    sai…
Thấy biểu cảm nghẹn lời hiếm thấy của Tô Nhuyễn, Lộc Minh Sâm  nhịn   rộ lên, trán chạm  trán cô: “Nhuyễn Nhuyễn, đời   giống đời , em  tìm  ,  dẫm nhà họ Tô  lòng bàn chân,  em gả cũng là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-342-to-nhuyen-la-tra-nu.html.]
“Dù em  cách nào tin tưởng bản , tin tưởng , em cũng nên tin  em, tin tưởng quốc gia. Em quá xem nhẹ hôn nhân của chúng  .”
Anh    sẽ vĩnh viễn bao dung cô, vĩnh viễn yêu cô. Tô Nhuyễn từng  phản bội sẽ  cách nào tin tưởng lời , so với tình cảm, cô tin tưởng pháp luật hơn.
“Quân hôn  quốc gia bảo vệ, em  thể thương tổn ,  cũng  thể thương tổn em. Mẹ em và chính ủy Vương đều  chằm chằm như hổ rình mồi đó.”
Lộc Minh Sâm gác cằm lên vai cô: “Nếu em dám  chịu trách nhiệm,  sẽ mách  em.”
Tô Nhuyễn dở  dở .
Lộc Minh Sâm  : “Nếu em cảm thấy ấm ức, cũng  thể tìm chính ủy Vương. Em cũng  đó, ông  vô cùng thiên vị em, chắc chắn sẽ hung hăng dạy cho  một bài học.”
“Còn chuyện con cái…” Tay  nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, nắm chặt bàn tay  lạnh của Tô Nhuyễn: “Anh cũng   lòng tin  sẽ trở thành một  cha ,  cảm thấy  thể thử chăm sóc em .”
Tô Nhuyễn đẩy  : “Anh  ý gì? Coi em là trẻ con hả?”
“Không  ?” 
Lộc Minh Sâm trực tiếp duỗi tay ôm cô lên, đặt  đùi , thật sự giống như đang ôm trẻ con: “Chỉ cần  ai để ý,     bắt nạt,  thì  việc ngốc,   trẻ con là gì?”
Anh vỗ về sống lưng Tô Nhuyễn,  tiếp: “Chúng  cứ từ từ,  nóng nảy. Giống như năm ,  vẫn luôn nghĩ nơi  nhất dành cho  là chiến trường, em thì một lòng chỉ  hợp tác với .”
“ mà hiện tại, mong  lớn nhất của  là  con gái  hạnh phúc khỏe mạnh…”
Ban đầu Tô Nhuyễn còn  hiểu , trông thấy nụ   xa trong đáy mắt mới hiểu  ý của  là gì. Cô  nhịn  giơ tay  đánh: “Anh nghiện chiếm lợi  hả? Ai là con gái ?”
Lộc Minh Sâm ôm chặt cô  buông: “Vậy em    vợ , cũng     , ngoài con gái , còn  thể  gì?”
Sau đó  dỗ dành cô như dỗ trẻ con, đưa mặt  tới: “Nào, thơm ba ba một cái.”
Tô Nhuyễn lập tức cho  một cái tát: “Rắm thối..”
Lộc Minh Sâm túm lấy tay cô, chậc một tiếng: “Đừng chửi tục.”
Tô Nhuyễn giãy giụa  thoát khỏi lòng , Lộc Minh Sâm  giữ chặt  buông, hết cách cô đành cù lét, Lộc Minh Sâm giật  buông lỏng cánh tay, Tô Nhuyễn nhân cơ hội định chạy trốn,   Lộc Minh Sâm   hồn đè  ghế sô pha cù lét .
Vân Chi
Tô Nhuyễn  nhịn    ngừng, gông xiềng quấn chặt trong lòng cũng vô thức thả lỏng  ít.