Bạch Khả Hân  về phía giảng đường khoa ngoại ngữ, một cô gái trẻ mang theo vẻ mặt phẫn hận   ngoài, xem  vị trí  dẫn chương trình quả nhiên thuộc về Tô Nhuyễn.
Chuyện lời đồn   sáng tỏ, nhưng chuyện nên cho hấp thụ ánh sáng cũng  cho hấp thụ ánh sáng…
Bạch Khả Hân chậm rãi  theo nữ sinh   rừng cây nhỏ.
Vân Chi
Trương Thi Thi   ghế , tức giận thở phì phì, trong lòng vô cùng  phục, rõ ràng bản   kinh nghiệm hơn, dẫn chương trình cũng  hơn, kết quả ban tổ chức  chọn Tô Nhuyễn.
Nói khí chất Tô Nhuyễn  gì đó, hừ! Không  vì vẻ ngoài xinh  !
Còn nữa, chắc chắn   tới chỗ ban tổ chức mách lẻo, chuyện tố cáo trong kỳ quân sự chắc chắn cũng là một trong  nguyên nhân ảnh hưởng tới việc cô    chọn.
Mà đầu sỏ gây tội của sự kiện  cũng là Tô Nhuyễn……
Trương Thi Thi càng nghĩ càng giận, thời trung học cô  vẻ vang  bao, nam sinh cả lớp  một ai  tích cô , ban đầu khi mới tập quân sự cũng nhận   nhiều  như , kết quả bây giờ cô   gì cũng  cẩn thận…
Đột nhiên một giọng  yếu ớt vang lên bên cạnh: “ thấy cô   bản lĩnh   dẫn chương trình, chỉ là Tô Nhuyễn hào phóng tự nhiên hơn,  đoán đại khái cô  luyện  qua quá trình bày quán bán hàng rong.”
Quay đầu ,  thấy Bạch Khả Hân, Trương Thi Thi  né tránh theo bản năng. Cô  nhớ rõ, đàn chị  là  cao cao  tại thượng,  thích để mắt tới  khác. Đến Tô Nhuyễn còn khinh thường, chỉ sợ càng khinh thường .
Hiển nhiên Bạch Khả Hân cũng    cô  đang nghĩ gì. Áp xuống bực bội trong lòng, cô  thở dài bất đắc dĩ: “ cho rằng cô sẽ hiểu , nếu  thật sự là loại  như Tô Nhuyễn ,  bây giờ mới truyền  thanh danh như ?”
Trương Thi Thi chần chừ hỏi: “Chị cũng  cô  hãm hại ? Vì ?”
Bạch Khả Hân thở dài: “Cô  chuyện cô  bày quán kiếm tiền ngoài chợ ?"
Trương Thi Thi sửng sốt: “Bày quán ngoài chợ?”
Bạch Khả Hân rút  một tấm ảnh chụp: “ thích chụp ảnh,  đó  chợ sưu tầm phong cảnh,  cẩn thận gặp .”
Trương Thi Thi  bức ảnh , hai mắt tỏa sáng,  ngờ Tô Nhuyễn luôn giả vờ cao thượng trong trường học,   dáng vẻ hèn mọn đến .
Bạch Khả Hân  tiếp: “Thật   cũng  chán ghét chuyện cô  bày quán, nếu gia cảnh khó khăn, tự lực cánh sinh cũng   gì  , chỉ là  phát hiện , trong trường học cô  luôn giả vờ là kẻ  tiền, nên cảm thấy cô  quá hư vinh.”
“Chính vì điều ,   thích cô  lắm, nên khi cô    quen,  mới mẫn cảm như ,  ngờ cô   trả đũa.”
“ thế!” Trương Thi Thi như tìm   tri âm: “Em cũng  ngờ cô   là loại  ! Em chỉ thấy cô  xinh ,  tính,  kết bạn với cô  mà thôi, kết quả cô  chướng mắt em nên trực tiếp hãm hại.”
“Em thấy chính cô  mới là  luôn cho rằng bản  cao hơn  khác.”
Bạch Khả Hân thở dài, bất đắc dĩ : “Không  cách nào, ai bảo cô   vốn liếng ,  chỉ xinh  còn thông minh,   đều sẵn lòng tin tưởng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-357-gian-nan-chung-minh-da-ket-hon-3.html.]
“Hiện tại Phong Cảnh Diệp còn nhớ mãi  quên cô , Cố Tuấn Phi kiêu ngạo  bao bây giờ cũng chỉ nghĩ cách theo đuổi…”
Trương Thi Thi càng  càng  phục: “Đàn chị, chị cứ để cô  xằng bậy như  ?”
Bạch Khả Hân nở nụ  vô lực: “Không thì  thể  gì? Sức khỏe   , vẫn nên nghiêm túc học tập thì hơn.”
“Vốn dĩ  định cầm tấm ảnh  tới uy h.i.ế.p cô     sáng tỏ tin đồn giúp …”
Nói tới đây, Bạch Khả Hân  khổ một tiếng: “ bây giờ nghĩ ,  như cô ,  thể vu hãm  ngay  mặt các bạn học,  uy h.i.ế.p cô  như ,   cuối cùng cô  sẽ chỉnh  thế nào ,    thể dán ảnh chụp của cô  khắp trường học.”
Nói tới đây, Bạch Khả Hân lấy  ảnh chụp trong tay Trương Thi Thi, cầm cả phim ảnh ném  thùng rác bên cạnh: “Được , vẫn nên ngoan ngoãn học hành thì hơn, coi như  chó đớp một miếng, dù  năm    nghiệp , sẽ  chạm mặt  nữa.”
Bạch Khả Hân  khỏi, Trương Thi Thi  chằm chằm  thùng rác  lâu,  rời , trong đầu chỉ  một câu  “Không thể dán ảnh chụp cô  khắp trường học”. 
Vì   thể?
Buổi tối  về ký túc xá, Tô Nhuyễn   dì quản lý kí túc gọi tới,   thư của cô. Hai mắt Tô Nhuyễn sáng lên, đợi  thấy nét chữ xiêu vẹo ngoài bì thư, chờ mong   biến mất.
Dì quản lý ký túc xá còn nhiều lời hỏi một câu: “Thư của ai thế? Sao  như chữ của trẻ con đang tập .”
Tô Nhuyễn cũng tò mò,  điều đợi mở phong thư ,  thấy ảnh chụp bên trong rơi xuống, Tô Nhuyễn lập tức  là ai gửi. 
Ngoài ảnh chụp, còn một tờ giấy  thư,  điều mặt    chữ , mà dùng chữ in cắt  tư sách vở xếp  với .
“  là cô bôi nhọ Bạch Khả Hân, khuyên cô nên  sáng tỏ lời đồn trong vòng ba ngày, nếu   ảnh chụp  sẽ dán đầy trường học.”
Tô Nhuyễn xem xong,  hiểu vì   buồn . Y tá Mễ  cô  âm hiểm, đại khái    thủ đoạn của cô  âm ngoan đến mức nào, mà là tất cả thủ đoạn của cô  đều  lên nổi mặt bàn nhỉ?
Chuyện đến nước  ,  mà tự  đến tìm cô cũng  dám, chỉ  dùng thủ đoạn vặt vãnh , coi cô là kẻ ngốc ?
Nếu thật sự là do  theo đuổi cô  , chắc chắn hận  thể tiết lộ dấu vết để tranh công, ai  dùng cách ?
Có điều  ý của đối phương, hình như  chịu tội  cũng tìm thấy .
Đáng tiếc, biện pháp  của cô   sai ngay từ khi tìm hiểu tin tức,  định  sẽ thất bại.
Tròng mắt Tô Nhuyễn xoay chuyển, tuy rằng  xác định   chịu tội  là ai, nhưng cho rằng như  là cô   thể trốn thoát ?
Nghĩ đến đây, Tô Nhuyễn cất lá thư  cặp sách mang bên , Bạch Khả Hân thích nhảy nhót thế nào thì nhảy , dù  cô  nhảy nhót càng hăng,   vả mặt càng vang thôi.
Hiện tại Tô Nhuyễn   gì cần để ý đến đối phương.