Tô Nhuyễn   Cố Tuấn Phi sắp bày trò, vẫn đang tiếp tục xử lý Bạch Khả Hân.
Không  cô gái  định giả vờ  thương nặng   ý gì khác, cánh tay nhỏ nhắn chống xuống đất,  như  thể tự  dậy nổi.
Tô Nhuyễn chậc một tiếng, trực tiếp nám cổ áo cô  kéo lên như xách trẻ con, còn cúi  phủi bụi bạch bạch vài cái, hỏi: “Ổn  chứ?”
Bạch Khả Hân:……
Cô   thể   ?
Tô Nhuyễn  tiếp, giọng điệu  ôn hòa: “  tấm ảnh  là do chị chụp,  lẽ đàn chị   bản  xinh  cỡ nào, bắt mắt cỡ nào , giữa đám đông  chỉ liếc mắt một cái  nhận  ngay.”
Đàn chị bên cạnh  nhịn  bật  thành tiếng, đàn em  đúng là tức c.h.ế.t   đền mạng mà, lời  khiến Bạch Khả Hân   nên tức  nên .
Quả nhiên mặt Bạch Khả Hân đỏ lên,    câu nào.
“Căn bản   ngẫu nhiên trông thấy gì cả, mà là cố ý  chụp.”
Tô Nhuyễn  mỉa mai: “Còn  đàn  Phong Cảnh Diệp và đàn  Cố Tuấn Phi  cùng.”
“Đàn chị, chị  dùng thứ  bôi nhọ  cứu vãn thanh danh của chị …” 
Nói tới đây, Tô Nhuyễn  cô ,  đầy thâm ý: “Hay là  mục đích khác?  tất cả đều định  sẽ  thành công, cho nên, dừng mấy trò xiếc đó của chị .”
Tin tức sai lầm khiến Bạch Khả Hân đánh giá sai hành vi của Tô Nhuyễn,   rơi  thế  động. Nhìn ánh mắt  xung quanh, cô  nhanh chóng nảy  một kế: “, hôm đó là  cố ý  chụp cô, bởi vì  phát hiện  cô áp bức  tàn tật, nếu   một ngày cô  thể kiếm  nhiều tiền như ?”
Tô Nhuyễn tỏ vẻ nghiêm túc phân tích: “Dựa theo cách  hiện tại của chị, ý là   phát hiện  hành vi bày quán bán hàng đê tiện của , mà phát hiện   là bà chủ lòng  hiểm độc nên mới cố ý chụp ?”
“Được,  chị  xem  đầu tiên chị  thấy  là khi nào, ở chợ nào?” Tô Nhuyễn hỏi: “Không cần   cụ thể,  sợ chị  nhớ rõ, nhưng thời gian đại khái chắc vẫn nhớ nhỉ? Chúng  chỉ mới khai giảng hơn hai tháng mà thôi.” 
Đương nhiên Bạch Khả Hân   , nhưng     chằm chằm, cô  đành  cắn răng mở miệng: “Chính là  ngày khai giảng  lâu, ở hội chợ thôn Ngụy.”
Vân Chi
Lần  Tô Nhuyễn còn  mở miệng,   một giọng nam êm tai truyền đến: “Lúc  đồng chí Triệu vẫn đang dưỡng thương ở bệnh viện,  cô  thể  thấy cô  áp bức  tàn tật?”
Tô Nhuyễn sửng sốt,  đầu , phát hiện  là đàn  dẫn chương trình  khoan thai tới muộn, tên Bàng Sách,   quơ quơ tờ báo trong tay: “Bạch Khả Hân,  tàn tật cô  đến là quân nhân xuất ngũ, hơn nửa tháng  mới khỏi hẳn,   viện.”
Nhìn tờ báo trong tay, Bạch Khả Hân như  thấy hy vọng: “Tuần san của trường phát hành  ?”
Ở thời đại   internet và smart phone, báo chí chính là đồ  thể thiếu trong trường học, tuần sang của trường đại để giống các diễn đàn trường học ở đời , mỗi  phát hành   đều hứng thú bừng bừng tìm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-364-ta-la-mot-nguoi-quan-tau-5.html.]
Sinh viên lục tục tới giảng đường, các bạn học biểu diễn tiết mục     mua , đang   ghế .
Hiển nhiên Bàng Sách  xem qua,   mở tờ báo ,  xung quanh liếc mắt một cái lập tức trông thấy tấm ảnh giữa tờ báo, là Tô Nhuyễn.
Trùng hợp là bức ảnh đó gần như giống như đúc bức ảnh dán  bảng thông báo, chỉ là góc độ ngược , Tô Nhuyễn cong eo đưa một xấp tiền trong tay cho một  đàn ông  mất một chân.
Người đàn ông  nhận tiền, trong ánh mắt  Tô Nhuyễn  ánh sáng,   là ánh sáng mập mờ gì đó, mà là ánh sáng của hy vọng.
Tiêu đề  tấm ảnh chụp: “Đây  lẽ   một phần việc cao quý,  thắp lên hy vọng cho một  quân nhân tàn tật.”
Trên mặt chính của ảnh chụp  ghi tiêu đề  lớn: “Các  bảo vệ quốc gia, chúng em bảo vệ các .”
Bài văn  do Hứa Văn tự  chấp bút, qua vài câu ngắn ngủn  miêu tả  một  quân nhân phụng hiến thanh xuân và mồ hôi bảo vệ quốc gia ở tiền tuyến khiến   kinh tâm động phách,  đó là cuộc sống thất vọng của  nhiều  thương tàn  khi xuất ngũ.
“Tô Nhuyễn sinh viên năm nhất đại học sư phạm Yến Kinh : Sở dĩ chúng   thể hưởng thụ thái bình thịnh thế như ngày hôm nay, là vì  bọn họ mang gánh nặng  .”
“Hiện tại, bọn họ  thương, bọn họ mệt mỏi,  thể gánh vác, đổi thành chúng  bảo vệ bọn họ.”
……
“Ban đầu khi mới bắt tay  , chỉ là sở thích của đàn em Tô, tuy rằng gia cảnh cô   tính giàu , nhưng cũng  lo ăn mặc. Có điều khi cô  trông thấy chiến sĩ  mất một chân, cũng mất  mục tiêu, ý chí chiến đấu, cô  quyết định biến sở thích của  trở thành một phần công việc  thể nuôi dưỡng gia đình.”
“Có lẽ nó  cao quý, nhưng  thể giúp một   thẳng sống lưng.”
……
“Hỏi đến nguyên nhân vì    , cô  : “Vì  là một  quân tẩu,  hiểu rõ gian khổ  lưng mỗi  quân nhân,  hy vọng khi   ở tiền tuyến bảo vệ quốc gia,   thể bảo vệ hậu phương giúp  .”
……
“Quân  nhiệm vụ,   thể hỏi ngày về, nhưng nguyện  cả đời bình yên, chúng  một đời gắn bó. Anh bảo vệ quốc gia, em bảo vệ …. Viết cho giáo quan Lộc của em.” Cao Phong  xong, ai thán một tiếng: “Mẹ nó, Lộc Minh Sâm, ông đây hiểu  ,   cô vợ như , đúng là bắt   gì  cũng cam nguyện.”
“Đây là tuần san của trường nhỉ,  cả trường đều thấy! Chậc chậc, chị dâu quá tuyệt, Lộc Minh Sâm, mấy lá thư rách nát  của   so  .”
Tôn Siêu : “Đột nhiên   kết hôn quá, hôm nào  bảo chị dâu giới thiệu cho  một , giống chị  là .”
Lộc Minh Sâm mím chặt môi   lời nào,  về phía giảng đường nhỏ trong trường sư phạm Yến Kinh, Cao Phong và Tôn Siêu nhanh chân đuổi theo.
“Đi chậm chút,   chạy.”
“Hả? Ngoài cửa đang  gì thế? Phô trương lớn ghê!”