Lúc Bạch Khả Hân đang suy nghĩ  nên    , cửa giảng đường nhỏ   nữa mở , trưởng phòng tổ chức văn nghệ Ngưu Tuấn  tới: “Cô giáo La bận việc, hôm nay chúng  diễn thử một  .”
Cô giáo La là  chịu trách nhiệm chung  tổ chức tiệc tối , vốn dĩ cuộc họp nên do cô  chủ trì, nhưng cô   thể tới, Ngưu Tuấn là trưởng phòng tổ chức văn nghệ chuẩn     thế. Sau khi đến gần, thấy  khí trong giảng đường  cổ quái,   nghi hoặc hỏi: “Làm  ? Có chuyện gì ?”
Minh Kiều Kiều liếc mắt  Bạch Khả Hân một cái,  : “Không  việc gì,  cô giáo La  tới thế?”
Đối mặt với bạn gái, Ngưu Tuấn  thể  nhiều lời: “Hình như là   từ quân khu đến điều tra chuyện gì đó, cô giáo La  gọi  .”
Bạch Khả Hân đang rối rắm trong tuyệt cảnh,  thấy lời , hai mắt sáng lên, bước về phía  một bước, hỏi: “Nhân viên điều tra của quân khu  đến ,  chắc chứ?”
Ngưu Tuấn  dáng vẻ sốt ruột của cô  dọa sợ,   vì  đối phương  hưng phấn như : “Chỉ  thấy xe của quân khu,  rõ tình hình cụ thể.”
“Chắc chắn là như !” Đột nhiên sắc mặt Bạch Khả Hân chuyển sang thong dong, cô   Tô Nhuyễn: “Thật  cô  vì   luôn nhằm  cô, đúng ?”
“Còn   nữa.” Cô   một vòng, đối mặt với ánh mắt khinh bỉ của  , cô  tỏ vẻ nhẫn nhục chịu đựng: “ thế, đúng là  nhằm  cô    vì cô  bày quán ngoài chợ, đó chỉ là lý do dễ   tìm giúp cô  mà thôi, bởi vì  còn  để ý… Thể diện của  khác.”
“So với vấn đề chân chính, chuyện hư vinh dối trá nhẹ nhàng hơn nhiều.”
Mọi   sang  , dáng vẻ tự tin mười phần của cô   khiến   nghi ngờ  thôi. Cô  nhằm  Tô Nhuyễn như , lý do  mắt đúng là  đủ sức thuyết phục, chẳng lẽ thật sự còn lý do khác?
Tô Nhuyễn bội phục logic cường đạo của Bạch Khả Hân . Cô  nhịn  hỏi: “Cho nên, là chị cho rằng     chuyện nào đó vô cùng đáng giận, nhưng nghĩ cho , nên chị  sử dụng thủ đoạn quang minh chính đại, còn kiếm một lý do khác nhẹ hơn giúp ,  đó khiến   bại danh liệt?”
“Cho nên, đổi cho  một lý do nhẹ nhàng hơn để  gì? Để thể hiện chị thiện lương ?” Tô Nhuyễn  thẳng  mắt đối phương, nở nụ  khinh miệt: “Hay vì che giấu  khác ý nghĩ  xa trong lòng chị.”
Sắc mặt Bạch Khả Hân khẽ biến, cô  lạnh lùng : “Cô đừng vội công kính , rốt cuộc tại ,   sẽ  nhanh thôi.”
Dứt lời cô  nhấc chân, chuẩn  rời .
Tô Nhuyễn ngăn cô  : “Nếu sẽ  nhanh thôi,   bằng  xuống cùng  chờ,  cũng  , lý do chân chính vì  chị nhằm  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-367-bach-kha-han-giay-giua-hap-hoi-3.html.]
“Hay là đàn chị chỉ hư trương thanh thế, chuẩn  chạy trốn?”
Bạch Khả Hân giương mắt  Tô Nhuyễn: “Được thôi,  sẽ chờ ở chỗ , cô đừng hối hận là .”
Tô Nhuyễn bật : “ sợ là cuối cùng đàn chị sẽ  thất vọng.”
Ngưu Tuấn  mới tới,    rõ nguyên do, đợi hai   tranh cãi miệng lưỡi xong, mới hỏi Minh Kiều Kiều: “Bọn họ đang  gì thế?”
Minh Kiều Kiều mỉm : “Không  gì, chúng  bắt đầu họp .”
Cuối cùng cuộc họp tổ chức tiệc tối Nguyên Đán cũng bắt đầu, vì là  đầu tiên,  nhiều tiết mục vẫn còn đơn sơ, chỉ giới thiệu qua loa, chủ yếu cho  dẫn chương trình  quen với lưu trình, tiện trong việc  bảo thảo, mặt khác giúp các bộ phận hiểu rõ từng  để phân công công việc.
Cho nên tốc độ  hề chậm.
Bàng Sách và Minh Kiều Kiều còn lo lắng chuyện Bạch Khả Hân sẽ tạo thành ảnh hưởng với Tô Nhuyễn, chăm sóc cô  lúc  nơi, kết quả  phát hiện , bọn họ lo thừa .
Đàn em   chỉ  cần bọn họ chiếu cố, thậm chí còn  trúc trắc mờ mịt như  mới.
Không chỉ tự nhiên hào phóng, còn cực kỳ  tố chất,  kém hai  đàn  đàn chị   kinh nghiệm nhiều năm   dẫn chương trình  chút nào, khiến   vô cùng vui sướng, chỉ cần chiếu cố một đàn em khác là .
Bạch Khả Hân  ngay  sân khấu,    khen ngợi Tô Nhuyễn,  nhịn  bóp chặt tờ báo trong tay: Cô   tài đức gì! Tất cả   đều do  Minh Sâm mang đến cho cô  ? Vậy mà cô  còn   quý trọng, câu tam đáp tứ khắp nơi…
“Trời, bên ngoài giảng đường  mấy nam sinh đang xếp hoa tươi và bong bóng, hình như định tỏ tình với ai đó…”
“Học theo đàn  Ngưu Tuấn đây mà, lãng mạn quá.”
“Có điều phô trương hơn đàn  Ngưu Tuấn nhiều. Lần đó đàn  Ngưu Tuấn chỉ tỏ tình  ký túc xá,   là  mặt sinh viên các khoa khác và cán bộ trong trường đấy.”
“Không  là cô gái nào, hạnh phúc c.h.ế.t mất.”
Vân Chi
…