“Tô Nhuyễn!”
Giọng quen thuộc khiến Tống Tiểu Trân nhịn đầu , trông thới nọ, cô chật vật cắn môi, miệng mấp máy chào hỏi lý nhí: “Thiếu Dục.”
Ngôn Thiếu Dục gật đầu với cô , thái độ lạnh nhạt. Khi về phía Tô Nhuyễn, hiện rõ ý .
Lý Nhược Lan bên cạnh thèm để ý đến Tống Tiểu Trân.
“Anh.” Tô Nhuyễn đầu đối phương : “Anh tới sớm vì chúng em định cá viên ?”
Ngôn Thiếu Dục : “Xem việc .” Nói xong đầu bảo Ngôn Thiếu Thời về nhà lấy d.a.o phay tới: “Chắc nhà chị gái em đủ d.a.o phay .”
“Vâng! Có cá viên ăn !” Ngôn Thiếu Thời đầu chạy, vui sướng kêu to.
Vân Chi
Lý Nhược Lan : “Chú Ngôn định ngày mai mua hai con cá về bảo Thiếu Dục đó, bây giờ Minh Sâm , xem như Thiếu Dục lợi.”
Tống Tiểu Trân để ý thấy, dù trong tay Tô Nhuyễn chỉ xách một túi trứng gà, khi Ngôn Thiếu Dục tới cũng tự nhiên nhận lấy, Tô Nhuyễn chỉ việc khoác tay Lý Nhược Lan, theo bọn họ là .
Nhìn gia đình hòa thuận vui vẻ mặt, cô nhịn hoảng hốt, thật sự giống lời cô , tiền mới quan trọng ?
mà hiện tại Ngôn Thiếu Dục cũng nhiều tiền…
“Tống Tiểu Trân!” Bà lão lầu một nhô đầu : “Cô gì thế? Mua thức ăn thôi cũng lâu như .”
“Cường Tử sắp , cô định để chúng đói c.h.ế.t ?”
Tống Tiểu Trân cúi đầu, vội vàng xách theo đồ ăn về nhà.
Sau khi về nhà, Tô Nhuyễn vẫn tò mò hỏi Lý Nhược Lan: “Sao Tống Tiểu Trân với Cao Cường cũng sống trong khu tập thể ?”
Lý Nhược Lan bĩu môi: “Khoe khoang chứ nữa.”
“Hai đứa nó kết hôn cuối tháng chín, khi khắp nơi đều con với Thiếu Dục nợ mười mấy vạn ? Sau đó còn tìm lưu manh tới phá quấy, kết quả khiến bản bắt giam mấy ngày. Sau ai truyền , con thương đến thành phố Yến chữa bệnh, trai con mới bỏ ít tiền xây dựng, tuyên truyền an lao động gì đó, cảm thấy nhà chúng sẽ lỗ vốn. Cao Cường vì khoe khoang, còn Tống Tiểu Trân , khả năng là cố ý cho chúng xem, cho chúng thấy cưới cô , cô thể gả cho hơn, mới khăng khăng đòi mua nhà trong khu tập thể .”
Tô Nhuyễn tò mò: “Lễ hỏi thì ? Thật sự cho năm vạn ?”
“Lấy , cuối cùng cũng chỉ cho hơn một vạn.” Lý Nhược Lan : “Khi đó em trai Tống Tiểu Trân coi công trình như công trình nhà , hình như còn lén lút cắt xén nguyên vật liệu, khiến Cao Cường tổn thất một khoản lớn.”
“Người nhà họ Cao giận chịu nổi, tất nhiên cho tiền lễ hỏi như , cuối cùng còn buông lời hung ác, nếu Tống Tiểu Trân ngoan ngoãn gả cho Cao Cường, sẽ đưa em trai Tống Tiểu Trân tù.”
“Đương nhiên cha Tống con trai đồn công an , cuối cùng vẫn là Tống Tiểu Trân đòi c.h.ế.t đòi sống, mới lấy hơn một vạn tiền lễ hỏi giống gia đình bình thường.”
“Có điều thấy, khả năng một vạn cô cũng lấy bao nhiêu.”
Lý Nhược Lan : “Hiện tại Cao Cường khinh thường cô , cả ngày bắt cô mua đồ ăn nấu cơm gì đó, tiền còn đưa một phân nào, đều dùng tiền lương của cô .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-401-loc-minh-sam-tham-tien.html.]
“Chắc sợ cô trợ cấp nhà đẻ.”
Tô Nhuyễn khỏi cảm thán, chuyện đúng là…… Tự tự chịu mà.
Một lát Ngôn Thành Nho và Ngôn Thiếu Thời đều tới, còn mang theo d.a.o thớt của nhà họ Ngôn.
Tô Nhuyễn dứt khoát bê bàn ăn lên phòng khách, ghép chung với bàn , một nhà cùng cá viên.
Sáu lóc thịt cá, ba đàn ông quấy đều, ba tiếng mới xong hết chỗ cá mua về.
Sau khi nấu xong, cá viên để bên ngoài đông lạnh, chờ mấy ngày nữa là thể mang tới nhà bà ngoại, bà ngoại Lý thích ăn món .
Mọi nghỉ ngơi một lát, Ngôn Thiếu Dục mới tới chuyện chính sự. Anh đưa một túi tiền sang cho Tô Nhuyễn: “Khoản tiền còn , năm vạn.”
Tô Nhuyễn cũng , kiếm tiền luôn khiến vui vẻ.
Ngôn Thiếu Dục dậy : “Hôm nay mời, chúng ăn mừng nhé, ngoài ăn tiệm.”
Ngôn Thiếu Thời lập tức cao hứng, đúng lúc cả nhà đều mệt mỏi, liền cùng ngoài ăn.
Buổi tối, Tô Nhuyễn tắm rửa xong ngoài, thấy Lộc Minh Sâm giường, đang nghịch bó tiền , mặt mày giãn , qua tâm trạng vô cùng .
Cô nhịn bật : “Anh tham tiền như từ khi nào thế/’
Lộc Minh Sâm hỏi: “Bây giờ còn bao nhiêu tiền?” Chắc là gần đủ mua nhà lầu nhỉ?
Nghĩ đến tối hôm qua, đột nhiên Tô Nhuyễn hiểu nguyên nhân chân chính vì chấp nhất với việc mua nhà lầu như , chỉ vì tiện, còn vì thể tận hứng nhỉ?
tận hứng, thì cô sắp mất mạng.
Cô đả kích: “Chỉ còn chút tiền thôi, đầu xuân sang năm cũng dùng đến .”
Cô bẻ ngón tay tính toán: “Ba vạn chia hoa hồng và tiền năm kiếm dùng đăng ký công ty, thuê nhà xưởng, sang năm chúng mở rộng, thuê thêm , tăng sản lượng, còn mua sắm thêm trang thiết …”
“Tính tổng tất cả những thứ linh tinh vụn vặt , căn bản còn thừa bao nhiêu.”
Nhìn cô tính toán đấy, nụ mặt Lộc Minh Sâm dần dần biến mất.
Tô Nhuyễn đang đắc ý ha ha, đột nhiên ôm lấy ném lên giường, giọng nguy hiểm vang lên: “Nếu tiền, giao cho .”
“Không cần, dừng tay!” Tô Nhuyễn giãy giụa, đương nhiên cuối cùng vẫn phí công như cũ.
Khi đầu óc lên mây, đột nhiên cô thì thầm bên tai một câu: “Ai nha, nhớ , chúng thể bán cổ phiếu.”
Anh : “Chắc bán hai mươi mấy vạn nhỉ?”
Tô Nhuyễn cắn chặt vai , bán cũng mua, hừ!