Chuyện Dư Tiểu Lệ kịp mang đến ảnh hưởng cho , thì hôm Tô Nhuyễn dẫn mười về từ chỗ chính ủy Vương.
Nhận thêm nhiều như khiến nhân viên cũ khiếp sợ hơn Dư Tiểu Lệ nghỉ việc nhiều.
Diệp Minh : “Chị Tô, cần nhiều như ?”
Tô Nhuyễn : “Bây nhiều chắc đủ .”
Sau đó cô tiết lộ cho bọn họ công ty sắp tiếp nhận một đơn hàng lớn.
“Đối phương là công ty sáng lập nhãn hiệu châu báu Thịnh Thế, bọn họ mới xây dựng một nhãn hiệu tên “Thịnh Triều”, chủ yếu thiết kế vật phẩm trang sức thời thượng cho giới nhà giàu, chúng công ty gia công cho bọn họ.”
Diệp Minh khiếp sợ: “Thịnh Thế? Chính là Thịnh Thế dùng đá quý thành một con phượng hoàng bảy màu ở bách góa Yến Đô?”
Những khác thấy kích động như , đều hiểu , Triệu Lôi hỏi: “Làm ? Thịnh Thế nổi tiếng ?”
Diệp Minh hưng phấn : “Đương nhiên là nổi tiếng . Khi thị trường em từng xem qua, trang sức đá quý bọn họ bán đều xinh , đắt chỉ gấp đôi trang sức vàng, chỉ là mua nhiều lắm.”
Tô Nhuyễn nhịn cảm thán Diệp Minh nhạy bén, nước T thừa đá quý, nên Thịnh Thế của nhà họ Cố lấy thiết kế đá quý chủ, nhưng hiện tại Hoa Quốc thoát ly nền kinh tế kế hoạch lâu, dân đều thích vàng, còn rẻ hơn đá quý, quan trọng là giá trị cất giữ.
Cho nên so với công ty châu báu khác lấy vàng chủ đến từ Cảng Thành, Thịnh Thế thuận lợi khuếch trương thị trường ở Hoa Quốc.
Cho nên bây giờ mới nghĩ đến chuyện xây dựng nhãn hiệu châu m.á.u mới mang tên Thịnh Triều, đầu năm Cố Vĩ Lương tới thành phố Thân chính là khảo sát thị trường.
Diệp Minh nhanh chóng nắm điểm mấu chốt: “Châu báu của bọn họ đắt như , chắc cho chúng gia công chứ? Nghe cục đá bằng đầu ngón tay thôi cũng mấy ngàn đến hơn một vạn .”
Tô Nhuyễn : “Đương nhiên là , thiết kế và gia công châu báu cao cấp ai cũng , tiền hoa hồng của mỗi sản phẩm thôi cũng vài trăm hoặc vài ngàn .”
Triệu Lôi hít hà một : “Nhiều tiền ?”
Dì Phúc : “Cho nên sẽ cho chúng thứ đó, chúng thứ gì? Châu báu cao cấp cho dù đá quý, vàng bạc bình thường chúng cũng nhỉ?”
“Chúng cho “Thịnh Thế”, mà cho “Thịnh Triều”, nguyên liệu Thịnh Triều dùng thể hơn chúng hiện tại một chút, nhưng cũng quá kém, chủ yếu bọn họ chú trọng thiết kế.”
Vân Chi
Tô Nhuyễn đưa ví dụ cho bọn họ: “Ví dụ như cùng là một chỉ vàng, nếu thành một chiếc vòng tay bình thường khả năng chỉ bán hơn một ngàn, nhưng nếu khắc hoa khảm ngọc, thì khả năng giá cả sẽ tăng gấp đôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-448-chuyen-nha.html.]
Dì Phúc : “Hiểu , chính là sản phẩm mắt, dù đắt hơn chút trẻ tuổi vẫn sẵn lòng mua.”
Triệu Lôi cũng : “Cũng giống đồ nhà chúng thôi, đồ nhà chúng hơn đồ nhà khác, nên giá cao hơn chút vẫn bán .”
“ ,” Tô Nhuyễn : “Có điều thiết kế của chúng vẫn quá đơn giản, Thịnh Triều sẽ bán đắt hơn, một cái vòng tay, một đôi hoa tai, khả năng sẽ bán một hai trăm.”
Mọi kinh ngạc: “Đắt như ?”
“ thế, đây là tầm quan trọng của thiết kế và thương hiệu.”
Diệp Minh như suy tư điều gì đó.
Ngưu Xuân Phân hỏi: “Vậy đến lúc đó bọn họ sẽ dạy chúng cách ?”
Tô Nhuyễn về phía chị : “Đương nhiên , nhưng chúng phái một học.”
Cô đảo qua : “Ban đầu chúng gia công cho bọn họ, nhưng chúng cũng nhãn hiệu của , chúng cũng tự thiết kế.”
Mới xảy chuyện Dư Tiểu Lệ, Ngưu Xuân Phân chút mẫn cảm: “Là ăn trộm kỹ thuật của ?”
Tô Nhuyễn bật : “Đương nhiên .”
“Chúng học kỹ thuật, nhưng phong cách thiết kế và đối tượng hướng đến của chúng giống bọn họ.”
“Ví dụ như, khả năng bọn họ sẽ thiết kế theo khuynh hướng Âu Mỹ, đơn giản hào phóng, còn chúng theo khuynh hướng thần bí của phương đông. kiến thức cơ bản về thiết kế đều giống , chỉ khác ở phong cách của nhà thiết kế.”
Cô Ngưu Xuân Phân: “Chị Xuân Phân, chị chiếc lắc tay Triệu thiết kế, bây giờ mỗi cái bán ngoài đều trích một mao tiền nhỉ?”
Ngưu Xuân Phân gật đầu, trong mắt đầy hâm mộ. Làm kiểu dáng xinh , chẳng khác nào cần gì vẫn thu tiền.
Tô Nhuyễn : “Đó chính chỗ khi nhà thiết kế, chị trở thành nhà thiết kế ?”
Ngưu Xuân Phân sửng sốt, hình như thể tin nổi: “… ?”
“Vì ? Chị khéo tay như .” Tô Nhuyễn : “Thật , ban đầu để Dư Tiểu Lệ , nhưng phẩm tính quan trọng hơn thông minh, cô thông minh như sợ là khác dậy nổi.”