Ngày hôm , như thường lệ Tôn Thành Tài  kéo sạp hàng tới bày bán cách Thế Ngoại Tiên  xa, bên cạnh còn cố ý đặt một tấm biển ghi: Trang sức cùng kiểu dáng Thế Ngoại Tiên, bán rẻ thu hồi vốn!
Sau khi  xong, vui vẻ chờ khách tới cửa. Anh  thật sự  ngờ mấy thứ nho nhỏ   kiếm  tiền như , quả nhiên khuyên Tiểu Lệ nghỉ việc là đúng,  theo bà chủ lòng  hiểm độc   một cái mới kiếm  vài phân tiền, tự   một cái  thể kiếm  vài đồng .
Cứ tiếp tục như , một tháng bọn họ  thể kiếm  vài ngàn,  đến một năm là mua  nhà kết hôn...
Còn về cửa hàng Thế Ngoại Tiên, Tôn Thành Tài  hề  cảm xúc hổ thẹn gì hết, bọn họ  trộm  cướp, mấy thứ  đều do Dư Tiểu Lệ tự tay  , cũng do   vất vả nghĩ cách bày quán bán.
Vân Chi
Làm ăn dựa  bản lĩnh,  bản lĩnh bọn họ tự nghĩ cách là .
Mặt trời dần lên cao, lượng  qua  cũng đông dần, Tôn Thành Tài  sắp bán  hàng . Quả  nhiên  nhanh   hai cô gái trẻ tuổi  về phía sạp hàng của  .
Tôn Thành Tài vội vàng tiếp đón: “Mau đến xem xem! Trang sức cùng kiểu dáng với Thế Ngoại Tiên, nhưng mà bán rẻ hơn so với bọn họ hai đồng đó!”
Quả nhiên hai cô gái   hấp dẫn, một cô gái  béo trong  đó cầm lên xem thử: “ là giống ,  điều chủng loại  ít.”
Tôn Thành Tài : “Chính vì chủng loại ít mới bán rẻ, chủng loại nhiều   cái giá  .”
Hai cô gái   chút do dự, rẻ hơn hai đồng   ít, bọn họ đang định mua một đôi,   thấy tiếng xôn xao từ phía  truyền tới: “Hả? Thế Ngoại Tiên tặng trang sức miễn phí ?”
“Thật ? Thật sự tặng miễn phí?”
Hai cô gái  lập tức ném hoa tai  tay xuống, chạy về phía .
Tôn Thành Tài nhíu chặt mày,  đầu   tờ giấy đỏ Thế Ngoại Tiên  mang  dán  cửa hàng: “Thế Ngoại Tiên sắp đưa  sản phẩm mới, sản phẩm hiện tại mua một tặng một.”
Rất nhiều  trông thấy thông báo lập tức ùa  cửa hàng, đương nhiên  còn ai xem đồ ở sạp hàng của Tôn Thành Tài nữa.
Anh  mím chặt môi, vội vàng nhẩm tính phí tổn, cũng lấy  một tấm bìa,  mua một tặng một, cuối cùng hấp dẫn  một đôi tình nhân trẻ qua xem. Nữ sinh  chọn xong, nam sinh  đang định trả tiền, Tôn Thành Tài  thấy hai cô gái  rời khỏi sạp hàng nhà   Thế Ngoại Tiên ,  nhịn , : “Chỗ  cũng mua một tặng một, các cô mua trong đó vẫn đắt hơn…”
Ai ngờ   còn   dứt lời, cô gái  béo  quét mắt  sạp hàng của   một lượt, đột nhiên mắng to: “Anh cũng quá ghê tởm , rác rưởi   vứt ,  mà   nhặt về bán cho chúng !”
Đôi tình nhân trẻ  trả tiền xong đang định rời    thấy thế lập tức dừng bước, nam sinh trợn tròn mắt, hỏi: “Chuyện  là thế nào?”
Tôn Thành Tài nhíu mày: “Cô đừng  hươu  vượn, ai bảo đây là đồ chúng  nhặt ?”
Cô gái  béo   để ý tới  , mà  sang  với đôi tình nhân: “Đồ  sạp   bán là kiểu dáng cũ của Thế Ngoại Tiên, vốn dĩ   định bỏ , kết quả  phát hiện    bán đồ bọn họ đào thải, nên giữ  tặng miễn phí cho khách hàng.”
Tôn Thành Tài nổi giận: “Đây đều là đồ do chính chúng  ,  đây vợ   mấy thứ  cho Thế Ngoại Tiên, đều là do cô  tự tay .”
Cô gái  bĩu môi, khinh bỉ: “Ai    thật  giả, dù  trong tiệm  , mấy thứ  sạp  bán đều là đồ tặng miễn phí.”
Nam sinh  trả tiền  lập tức ném đôi hoa tai  sạp hàng của Tôn Thành Tài: “Không mua nữa, trả  tiền .”
Tôn Thành Tài   trả , trả  chẳng  chứng minh đồ  sạp hàng   đều là rác rưởi ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-453-co-the-doi-anh-xu-ly-giup-em.html.]
Anh  vẫn  cãi cố, nhưng mà hai cô gái trẻ và đôi tình nhân  đều  nhận định đồ   bán chính là rác rưởi.
“Chẳng trách  bán rẻ như , hóa  là tay  bắt sói!”
Nam sinh  vì  thể hiện  mặt bạn gái, thái độ vô cùng dũng mãnh, nhất thời khiến  ít  kéo tới xem náo nhiệt.
Người  dạo thường xuyên bên    tin tức,   từng mua đồ cũng chạy tới, thậm chí    mua đồ  chiếm lợi cũng khăng khăng   từng mua, bắt Tôn Thành Tài trả  tiền.
Cuối cùng đồ  sạp hàng rơi đầy đất,   tranh đoạt ,  đều là đồ miễn phí, dựa     đem  bán?
Ngay cả sạp hàng Tôn Thành Tài cũng  thu nổi, chỉ  thể chạy té khói.
Nhìn dáng vẻ chật vật của đối phương, cuối cùng trong lòng Triệu Lôi và Diệp Minh mới thống khoái.
Dư Tiểu Lệ chỉ  việc trong xưởng vài tháng, vì kiếm nhiều tiền, cô  chỉ  mấy loại  thành thục, cho nên mang mấy loại   tặng miễn phí,  ảnh hưởng tới doanh thu của cửa tiệm chút nào.
Đợi máy móc của bọn họ về, Tô Nhuyễn thiết kế kiểu dáng mới đưa  thị trưởng, Dư Tiểu Lệ  dùng danh nghĩa Thế Ngoại Tiên mang mấy thứ   bán, khả năng cũng chỉ bán giá rẻ một hai đồng, còn lợi nhuận …
Chạng vạng Tô Nhuyễn tan học về đến nhà,  thấy Lộc Minh Sâm đợi sẵn, thấy cô  nghiêm túc hỏi: “Nghe     bắt nạt em?”
Tô Nhuyễn bật : “Lại   bắt nạt em là thế nào?”
“Nhìn em giống  dễ  bắt nạt như  ?”
Lộc Minh Sâm vươn tay kéo cô đến bên cạnh,  cô nghiêm túc : “Em đừng để ý đến chuyện , giao cho  là .”
Tô Nhuyễn  mắng: “Đừng  loạn, chuyện  xử lý xong .”
Lộc Minh Sâm nhướng mày, bật thốt lên: “Chuyện  em cũng  ?”
Tô Nhuyễn nhướng mày: “Đương nhiên là  chứ,  đuổi Dư Tiểu Lệ , Diệp Minh  gọi điện  cho em về bạn trai cô  .”
Lộc Minh Sâm chậc một tiếng, lẩm bẩm: “Trẻ con nhanh mồm nhanh miệng thật!”
“Có ý gì?” Tô Nhuyễn nheo mắt  : “Không đúng,    em  xử lý xong chuyện, còn giả vờ    gì?”
Lộc Minh Sâm duỗi tay , ôm eo Tô Nhuyễn, kéo cô lên đùi , còn tìm cho cô tư thế thoải mái,  đó nghiêm túc : “Thật  em  thể đợi  xử lý giúp em.”
Anh  ,  kéo tay Tô Nhuyễn luồn  trong vạt áo của …
Tô Nhuyễn:……
Nghĩ đến chuyện ngày đó, Tô Nhuyễn   hổ  buồn bực, khi  chính cô cũng   vì , trong cơn xúc động bản   vô cùng   mật với , kết quả nhất thời điên cuồng khiến gã  tìm  trò vui mới…
“Cút !”