Tô Nhuyễn tiễn   cửa, đối diện hốc mắt y tá Mễ cũng đỏ lên, hình như Lục Thần Minh  đau đầu, nhưng  thấy Lộc Minh Sâm  : “Ai, đúng là hết cách,     y tá Mễ nhà     dính  như …”
Dáng vẻ khoe ân ái hết sức rõ ràng.
 y tá Mễ    , tức giận đ.ấ.m   một quả: “Sao hả? Không  ? Vậy  mau cút .”
“Thôi, thôi,  sai .” Lục Thần Minh vội vàng ôm vợ ,  mắt cô  đỏ hoe,  thương xót: “Ai, cuối cùng cũng hiểu  câu “Thân  hứa quốc, khó hứa khanh” của các vị tiền bối , cuộc hôn nhân  khiến em ấm ức…”
Thấy trong mắt Lộc Minh Sâm cũng mang theo áy náy, Tô Nhuyễn càng  vui,  nhịn  lập tức mở miệng phản bác: “Cậu  ý gì hả? Anh kết hôn là cưới vợ bé ? Chúng  ở bên các  chỉ vì ham vui,  thể cùng chung hoạn nạn?”
Ai ngờ tên  suy tư một lát,  mà  : “Cũng đúng, thật sự  điểm giống, ở bên  cứ như yêu đương vụng trộm , quốc gia  gọi, lập tức vứt bỏ các cô  về.”
Tô Nhuyễn:……
Lộc Minh Sâm:……
Hốc mắt y tá Mễ càng đỏ.
Lộc Minh Sâm ôm Tô Nhuyễn : “Đừng     bậy,  cưới là cưới vợ, bây giờ là  chồng em đang gọi  về.”
Tô Nhuyễn  chọc : “Vậy chẳng  em là con dâu của quốc gia ?”
Lộc Minh Sâm : “Ừ, là con dâu  nhất của quốc gia.”
Lục Thần Minh   thấy thế  định tranh giành, nhưng  y tá Mễ đá thẳng  ngoài: “Cút , đại gia ? Cô vợ bé   hầu hạ nổi.”
Lộc Minh Sâm liếc mắt một cái, vui sướng khi   gặp họa, nhanh chân chạy tới chỗ ô tô quân đội.
Tô Nhuyễn nghiêng đầu  mặt quỷ, lửa cháy đổ thêm dầu.
Lục Thần Minh:……
Có cảm giác  cả thế giới vứt bỏ.
Lộc Minh Sâm  khỏi, Tô Nhuyễn   ngoài dạo phố, mà  chợ mua gà và ngô khoai linh tinh về, dùng lò nướng nướng gà ăn mày, hẹn y tá Mễ và cô giáo Hàn tới ăn cơm.
Ban đầu y tá Mễ còn  cao hứng,  đó  cảm thấy khó chịu, hối hận vì khi Lục Thần Minh ,    chuyện tử tế: “Biết rõ   là gã khờ   lựa lời, so đo với    cái gì.”
Cằn nhằn khiến Tô Nhuyễn cũng nhớ Lộc Minh Sâm, sờ chiếc nhẫn  tay, cũng  còn tâm trạng nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-463-qua-sinh-nhat-2.html.]
Nói  cũng kỳ quái,  thời gian  khi Lộc Minh Sâm    nhiệm vụ, ban ngày cơ bản hai  đều  thấy mặt, tuần ôn tập kiểm tra bận rộn cô còn ở  trường, mỗi ngày chỉ gọi một cuộc điện thoại,   giống bây giờ, trong lòng luôn cảm thấy vắng vẻ.
…
Hôm nay là sinh nhật Lộc Minh Sâm, lấy  quà sinh nhật  chuẩn  cho , ngẩn , cuối cùng dứt khoát tới nhà xưởng.
Nhất thời tình trạng cũng giống Nhan Diệu, sắp xếp thời gian cho bản  kín mít,  khi huấn luyện nhân viên, kiểm tra sổ sách xong, cô dứt khoát  xuống bàn  việc, cũng vẽ bản thiết kế.
Nhan Diệu  bên ,   đang nghĩ gì, cũng ngơ ngẩn ngây ngốc, ngay cả cô tới cũng  phát hiện , mãi cho đến khi Tô Nhuyễn  xuống mới lấy  tinh thần, lập tức khoa trương : “Ai nha, bà chủ, cuối cùng ngài cũng tới , mấy ngày  gặp,  nhớ ngài  chết.”
Vân Chi
Tô Nhuyễn hừ một tiếng: “Thôi , đang nhớ ai thế?”
Nhan Diệu trợn tròn đôi mắt cẩu, chân thành  cô: “Nhớ ngài nhất, ngài chính là suối nguồn linh cảm của ,  nhớ ngài,    nổi việc gì.”
Miệng cô gái   ngọt, rõ ràng  cô  chỉ thuận miệng  lung tung, nhưng vẫn khiến   thoải mái  thôi, Tô Nhuyễn bật : “Mau vẽ của cô .”
“Tuân mệnh, bà chủ!” Nhan Diệu lập tức   dáng vẻ khí thế bừng bừng.
  quá khí thế, giống như  thông qua cách  phát tiết  hết cảm xúc  vui trong lòng.
Tô Nhuyễn  hỏi nhiều, dù  vẫn  đủ  thiết, việc cô  thể  chính là để cô  tạm thời yên  ở  nơi , cho cô  một bến cảng tránh gió, đợi cô  xoa dịu xong cảm xúc   nữa xuất phát…
Hiển nhiên Nhan Diệu cũng đang cố gắng, cố gắng thông qua biện pháp .
Giữa trưa, đến giờ nghỉ, Tô Nhuyễn, Nhan Diệu và Ngưu Xuân Phân cùng tới nhà ăn ăn cơm,  đó   hai  thanh niên phòng bên cạnh đang  chuyện về câu lạc bộ đêm mới mở ở thành phố Yến,   âm nhạc vô cùng lớn, sàn nhảy vô cùng , vui hơn quán karaoke khiêu vũ nhiều…
Đột nhiên Nhan Diệu đập đũa xuống bàn: “ quyết định ,   tới câu lạc bộ đêm chơi một chút!     nào .”
Ngưu Xuân Phân hoảng sợ: “Đừng vớ vẩn, đó   nơi dành cho   đắn.”
Đáy mắt Nhan Diệu lộ vẻ tàn nhẫn,  lâu    rộ lên: “Em mặc kệ,  … Bọn họ  thể , vì  em  thể?”
Cô  quyết ý: “Em cũng  xem thử xem, bên trong  gì vui.”
Ngưu Xuân Phân vẫn  khuyên nhủ, Tô Nhuyễn   khơi lên cảm xúc, cô  chiếc nhẫn  ngón trỏ, cảm thấy  cũng nên  định tâm trạng một phen, nếu  quá khó chịu : “Được đó,   với cô.”
Sau đó    với Ngưu Xuân Phân: “Còn về nơi đó   nơi dành cho   đắn  , đến trải nghiệm một  chẳng  sẽ  ?”
Hai mắt Nhan Diệu sáng lên, lập tức ôm lấy Tô Nhuyễn: “Bà chủ, ngài  quá!”