“Năm nay vẫn  kiểm kê sổ sách.” Tô Nhuyễn ngẫm nghĩ,  : “Chắc  bốn năm chục vạn.”
Ngôn Thiếu Dục sửng sốt một lát,  đó tán thưởng: “Giỏi lắm, Nhuyễn Nhuyễn, kiếm  ít hơn  .”
Công trình năm  của   kiếm lời bốn mươi vạn, năm nay nhiều hơn năm  một chút, gần năm mươi vạn.
Cậu Cả cũng kinh ngạc: “Bán đồ trang sức thôi cũng kiếm  nhiều tiền như ?”
Tô Nhuyễn khẽ ho một tiếng: “Không   mời  nhiều cửa hàng gia nhập , tính tổng cộng cũng gần bốn mươi cửa hàng cùng  bán đó.” 
Vân Chi
Lý Nhược Lan  hiểu mời gia nhập là gì, chỉ  trong một hai năm  thể tạo   chuỗi gần bốn mươi cửa hàng là quá giỏi, đang định hỏi cô  thế nào,   thấy Tô Nhuyễn  tiếp: “Có điều tiền kiếm  đều đầu tư  hạng mục mới , bây giờ   tiền.”
Kiếm lời bốn năm chục vạn,  vì hạng mục mới   tiền?!
Lý Nhược Lan hỏi: “Bốn năm chục vạn một năm vẫn  đủ cho con tiêu ? Lại lăn lộn cái gì?”
Cậu Cả cũng : “Vẫn nên chú trọng đến việc học, nếu  cháu thi đại học  gì?”
Trong mắt ông , một năm kiếm bốn năm chục vạn  vô cùng khả quan , nhớ  đây Tô Nhuyễn vay ngân hàng mười lăm vạn, ông   cho rằng  nhà bọn họ  cùng  trả nợ cả đời…
Tô Nhuyễn giải thích: “Cậu Cả, mở công ty  tiến ắt lùi, cháu  mất công mở nó …” Cô giơ ngón trỏ và ngón cái  cách   một centimets: “Lại cố gắng thêm chút nữa là  thể khiến lợi nhuận tăng gấp bội, cớ   ?”
Lý Nhược Lan xụ mặt: “Tạm thời   tới việc , cũng   tới hạng mục mới, dù một năm con kiếm  bốn năm chục vạn, năm trăm vạn  ở  ?”
“Chuyện  đúng là oan uổng quá.” Tô Nhuyễn : “Nếu con  năm trăm vạn, con còn buồn rầu như  ?”
“Thật  ?” Lý Nhược Lan xác nhận .
“Mẹ  thẳng  mắt con xem.” Tô Nhuyễn  Lý Nhược Lan, nhấn mạnh: “Thật sự  .”
Lý Nhược Lan vẫn mang vẻ mặt nghi ngờ như cũ. Cũng  thể trách bà   tín nhiệm Tô Nhuyễn, vì đứa con gái  của bà  từng  chuyện khác    chỉ một hai .
“Có  tận mắt thấy con  ngoại thành mua đất,  chuẩn  mua mười lăm mẫu, cần năm trăm vạn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-514-tinh-me-bao-la.html.]
Tô Nhuyễn thật sự  ngờ,  mật báo  là     quen .
Hóa  khi Tô Nhuyễn  xem đất với chị Hà, cạnh đó  nhà máy đang xây dựng, trùng hợp nhà thầu   ở tỉnh Đông Lâm.
Không chỉ ở tỉnh Đông Lâm, còn ở ngay  thôn Lý.
Người đồng hương   đó từng  theo Cao Cường  công trình sửa đường qua thôn Lý, lúc  Tô Nhuyễn và Ngôn Thiếu Dục xem như là đối thủ của bọn họ, hơn nữa Tô Nhuyễn còn xinh ,  là sinh viên, cộng thêm sự tích  dũng dám  vay mười lăm vạn, tạo ấn tượng sâu sắc trong lòng  .
Cho nên hôm đó lập tức nhận  cô, đợi cô với chị Hà  khỏi mới  chuyện phiếm với  phụ trách bên cạnh,   bọn họ  mua đất, hơn nữa mảnh đất  còn  giá năm trăm vạn.
Vì thế  khi  thành công trình về nhà, chỉ vài ngày  sự tích   truyền tới thôn Lý. 
Vì Tô Nhuyễn   tiền án,  nhà họ Lý  hề nghi ngờ, vội vàng hỏi thăm Lý Nhược Lan, nên mới  chuyện ngày hôm nay.
Tô Nhuyễn dở  dở : “Thật sự   con  mua, con chỉ  cùng bà chủ  thôi.”
“Chưa  tới bây giờ con nghèo đến mức  xu dính túi, đất nơi đó là đất dùng cho mục đích công nghiệp,  khi mua mức độ tăng giá  cao, tương lai tiền bồi thường do phá bỏ di dời cung lắm ngang với  tiền bỏ , nếu thật sự   tiền đó chắc chắn con sẽ mua đất ở, mua loại đó mới kiếm  nhiều.”
Lý Nhược Lan lạnh lùng  hỏi: “Cho nên, đến cùng vẫn là vì con   trúng mảnh đất , nếu  trúng con  mua    ?”
Thấy    gần hết giận, Tô Nhuyễn  hì hì duỗi tay túm lấy chổi lông gà: “Mẹ, con  chừng mực,  xem  khi nào con gặp rắc rối ?”
Lý Nhược Lan thở dài: “Chính vì thấy con quá thuận lợi mới càng lo lắng!”
“Nếu con gặp rắc rối trong việc nhỏ, dù luôn té ngã cũng , , chú Ngôn, với các  con, luôn  thể   bảo vệ con.”
“Chỉ là việc lớn kiểu , con  thương lượng với ai,   liền ,  chuyện  luôn thuận lợi,   con sẽ càng lớn gan, đợi đến khi thật sự té ngã, sẽ thương gân động cốt, đến lúc  dù   che chở cho con cũng   nên  thế nào.”
Nói xong, hốc mắt Lý Nhược Lan đỏ lên, hiển nhiên  sợ thật sự  ngày đó.
Lần  Tô Nhuyễn   nổi nữa, vội vàng bước đến ôm lấy bà : “Mẹ, xin , là con  ,   sẽ  thế nữa,   chuyện lớn nào con cũng  với    ?”
Lý Nhược Lan lập tức mở miệng: “Chính con  đấy nhé, để   con còn giấu  chuyện khác, cẩn thận  đánh con một trận.”
Thấy tròng mắt Tô Nhuyễn d.a.o động, Lý Nhược Lan  nhịn nổi trợn trừng mắt: “Thật sự ?”