Tô Nhuyễn xách theo một túi trái cây chạy  tìm Ngôn Thiếu Dục, khi xuống lầu vẫn trông thấy  Tống và Tống Tiểu Trân đang lôi kéo . Lúc   là năm giờ chiều, thời tiết  lạnh, cho nên bên ngoài   nhiều lắm.
Chắc là hai   cũng sợ  khác thấy, trốn trong một góc cửa khu tập thể, Tô Nhuyễn đến gần còn mơ hồ   tiếng Tống Tiểu Trân suy sụp : “Mẹ! Mẹ điên ! Mau để con về!”
“Về cái gì mà về!” Lúc   Tống   khác với dáng vẻ khi ở  mặt Cao Cường, bà  tức giận : “Con để bọn họ tùy ý giày xéo như  ?”
“Mẹ   tin nó còn nuôi gái bên ngoài, con  quản  ? Tiêu đều là tiền của con đó! Nuôi gái bên ngoài  mất vài trăm , tiền nuôi gái một tháng đủ cho em trai con  ăn buôn bán .”
Hình như càng  càng giận, bà  oán trách Tống Tiểu Trân: “Là sinh viên mà một thằng đàn ông cũng  giữ , phí công nuôi mày ăn học lâu như !”
Giọng Tống Tiểu Trân mang theo tiếng  nức nở: “Vì  con biến thành cái dạng    rõ ? Con van ,  đừng tới tìm con nữa, con   tiền, hiện tại một phân tiền bọn họ cũng  cho con! Con cũng  lo  cho em trai con!”
“Đừng  đây  lời mê sảng, nó là em trai mày đấy, mày  lo cho nó ai lo?” Mẹ Tống tức giận mắng: “Có điều  thể để Cao Cường tùy ý như , quá đáng lắm!”
Khả năng Tống Tiểu Trân cho rằng  Tống định chống lưng cho , mang theo hy vọng hỏi: “Mẹ  cách nào ?”
Mẹ Tống hạ giọng, : “Con  tìm Ngôn Thiếu Dục.”
Không đợi Tống Tiểu Trân phản đối, bà    tiếp: “Mẹ là  con, còn hại con ?”
“Đàn ông đều  ghen,  đây vì  Cao Cường theo đuổi con mạnh mẽ như ? Còn   vì Ngôn Thiếu Dục thích con ?”
“Đợi nó trông thấy Ngôn Thiếu Dục vẫn nhớ thương con, chắc chắn sẽ cưng chiều con như  đây.”
“Mẹ!” Hình như ngay cả sức cãi cọ Tống Tiểu Trân cũng  còn, cô  cầu xin: “Mẹ,  để con về ,   sẽ  cưng chiều con, sẽ chỉ đánh c.h.ế.t con thôi!”
“Đánh càng .” Mẹ Tống : “Thật sự đánh con, con cứ tới lắc lư  mặt Ngôn Thiếu Dục, đến tận bây giờ   vẫn  kết hôn,   vẫn còn nhớ thương con ?”
“Đàn ông đều  quên  mối tình đầu, huống chi lúc đó hai đứa chia tay   vì vấn đề tình cảm.” Mẹ Tống : “Con càng thảm chắc chắn   càng đau lòng.”
“Hôm nay  mới , cô em gái  của  , một năm  thể kiếm năm trăm vạn, tiền rơi qua kẽ ngón tay cũng nhiều hơn tiền Cao Cường kiếm .”
“Hơn nữa   rõ, ngoài nghiêng về phía  kế, đúng là điểm nào Ngôn Thiếu Dục cũng mạnh hơn Cao Cường!”
“Mẹ!” Tống Tiểu Trân tỏ vẻ  tức giận, nhưng giọng điệu  yếu  nhiều.
Tô Nhuyễn âm thầm lắc đầu, bao nhiêu năm  trôi qua,  Tống Tiểu Trân đúng là   đổi chút nào,   nhớ thương của hồi môn của cô, bây giờ  nhớ thương tiền của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-522-duong-ngang-ngo-tat-1.html.]
Cô cảm thấy   gì thú vị, chân bước nhanh hơn phát  tiếng động, quả nhiên hai   đều ngậm miệng .
Sau khi  thấy  xuất hiện là cô, Tống Tiểu Trân  hổ  thôi, còn  Tống   với cô,  thể thấy  uy lực của “Bà chủ năm trăm vạn” lớn đến mức nào.
Tô Nhuyễn coi như   thấy bọn họ,  thẳng lên lầu.
Ngôn Thiếu Dục  mở cửa cho cô, mắt  về phía thư phòng, nhỏ giọng : “Mẹ bảo em tới hỏi thăm ?”
Sau đó Ngôn Thiếu Dục dẫn Tô Nhuyễn xuống phòng bếp, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Em về  với ,  với La Thắng Nam   gì, bọn  chỉ là đồng nghiệp mà thôi.”
Vân Chi
“Em  .” Tô Nhuyễn : “Em tới vì   với  chuyện khác.”
“Hôm nay ở  lầu em  thấy  nhiều lời bàn tán về .”
Ngôn Thiếu Dục  cô dở  dở : “Cho nên ban đầu mới  dám  chuyện với bọn ?”
Anh  hỏi: “Em  mấy thứ đó  gì? Đám  nhàn rỗi trong khu tập thể   chuyện gì  thích nhất đàm luận lung tung, cứ để bọn họ , cũng  mất miếng thịt nào.”
Tô Nhuyễn mang vẻ mặt cao thâm khó đoán, : “Bọn họ đồn đến nay  vẫn  tìm bạn gái vì  quên  Tống Tiểu Trân, vẫn luôn chờ cô .”
Ngôn Thiếu Dục sửng sốt, vẻ mặt như nuốt  con ruồi.
Tô Nhuyễn  nhịn  bật : “Anh đừng để trong lòng, dù  đều là  lung tung,  mất miếng thịt nào.”
Ngôn Thiếu Dục trừng mắt lườm cô một cái: “Bọn họ còn  gì nữa?”
Tô Nhuyễn : “Những thứ khác   gì đáng chú ý, nhưng em thấy hình như Tống Tiểu Trân tin là thật.”
“Khi em lên đây,  con Tống Tiểu Trân còn đang lôi kéo ,  cô   cô  đến lắc lư  mặt ,  đánh càng thảm càng tới lắc lư, khiến  thương xót, nối  tình xưa,  đó moi tiền của em cho bọn họ tiêu.”
Ngôn Thiếu Dục cảm thấy ghê tởm  chịu nổi, hiển nhiên  cách nào lý giải loại  vô sỉ kiểu .
“Trước đây  hiểu ánh mắt   …”
Tô Nhuyễn vỗ vai  trai, đồng cảm: “Cảm ơn Tống Tiểu Trân  đồng ý gả qua.”
Ngôn Thiếu Dục  chọc : “Nói như  cũng đúng.”
“Được , em tới để  cho  chuyện  thôi,  bận việc của  , em cũng  về nhà đây.”