Cơm nước xong Tô Nhuyễn, Ngôn Thiếu Thời và Ngôn Thành Nho cùng  xuống bếp rửa bát, khi  mới  chuyện  hề đơn giản giống cô tưởng tượng.
Hóa   rằm tháng giêng năm , công trình chuẩn  khởi công, La Thắng Nam  mời công nhân của   ăn. Vì gọi một bàn đầy món ngon,  hai   tiết chế ăn no căng bụng, thấy dáng vẻ khó chịu của bọn họ, La Thắng Nam mới dạy  cho   biện pháp Ngôn Thiếu Dục dạy cho .
Vốn dĩ hai    tin, nhưng vì   là La Thắng Nam.
“Con xem, ngày thường Thắng Nam luôn giữ vẻ ngoài lạnh lùng nghiêm túc, khả năng khi  chuyện  cũng nghiêm trang.” Ngôn Thành Nho     nhịn  bật .
Tưởng tượng  tình cảnh khi  Tô Nhuyễn cũng buồn , tóm    trong lòng những   tin  , nhưng đều  theo. 
Trùng hợp hôm đó Ngôn Thiếu Dục cũng dẫn công nhân tới tiệm cơm, đối mặt với hai  đàn ông cao lớn thô kệch, chu miệng phùng má, nhất thời  đả kích  lớn.
“Anh Hải  khi  bọn họ đều  như điên.” Ngôn Thiếu Thời  tiếp,  nhịn  cũng bật .
Anh Hải chính là bạn học đại học của Ngôn Thiếu Dục, khi  cũng  mặt ở hiện trường, chuyện  do chính    cho Ngôn Thiếu Thời.
Tóm , lời  dối của Ngôn Thiếu Dục  vạch trần,   đều    từng lén lút trêu cợt La Thắng Nam.
Đối với La Thắng Nam mà , thật sự  còn gì  hổ hơn,    tức giận mới là lạ.
“Anh  cố ý  , năm  còn     kén ăn, sức ăn lớn, rõ ràng chị Thắng Nam thích ăn thịt, ăn cũng  nhiều lắm.”
Ngôn Thiếu Thời : “Cha, cha xem con   mà, thật   trai con   bụng, khi còn nhỏ lúc nào   cũng bắt nạt con,     tin.”
Ngôn Thành Nho lắc đầu bật , chính vì thích mới trêu cợt.
Ngôn Thiếu Thời cho rằng ông   tin,  nhấn mạnh: “Anh  chọc chị Thắng Nam tức giận  chỉ mỗi chuyện .”
“Nói chung con cũng      gì, chỉ  cảm giác mỗi câu   đều  thể chọc chị Thắng Nam tức giận.”
Đương nhiên là Tô Nhuyễn hiểu rõ, tám phần là thao tác tìm c.h.ế.t  đường ngang ngõ tắt,  dáng vẻ  sợ là khó độ xong kiếp nạn.
Cơm nước xong, Ngôn Thiếu Dục kéo La Thắng Nam tới phòng  việc  chuyện, Tô Nhuyễn và đám  Lý Nhược Lan   phòng khách xem tivi.
Đang xem hình như anten xảy  vấn đề, tivi đột nhiên  mất tiếng.
 lúc     rõ giọng La Thắng Nam từ trong phòng truyền đến: “Không    năm nay sẽ dẫn cô gái khác về ?”
Vân Chi
????
Lý Nhược Lan và Ngôn Thành Nho đều trợn trừng mắt.
Đột nhiên trong lòng Tô Nhuyễn nảy sinh nghi ngờ phòng  việc nhà bọn họ cố ý   cách âm, xem , trẻ con căn bản  giấu  bí mật  mặt cha .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-529-anh-trai-bao-boi-nguoi-ta-cung-muon-sinh-em-be.html.]
Ngôn Thiếu Thời cao giọng : “Anh,    bắt cá hai tay?”
Hai  trong phòng  việc lập tức yên tĩnh. Chỉ một lát  cửa phòng mở , Ngôn Thiếu Dục bất đắc dĩ : “Mọi   lầm , con lấy   cô nào khác.”
Lý Nhược Lan khẽ nheo mắt: “Mẹ   con giảo biện, để Thắng Nam tự . Thiếu Dục từng  qua lời ? Nói năm nay dẫn cô gái khác về?”
La Thắng Nam do dự một lát, khẽ gật đầu.
Ngôn Thiếu Dục trợn trừng mắt: “Này…”
Lý Nhược Lan hít sâu một : “Mùng một tết  thể mắng chửi, chuyện  dì ghi sổ giúp cháu, đợi qua mùng năm, dì hứa sẽ xử lý nó!”
Ngôn Thiếu Dục chỉ nghĩ đến giải thích nguyên nhân thôi cũng đau đầu , mà  giải thích   sẽ  càm ràm bao lâu, cũng đau đầu.
Tô Nhuyễn  thấy rõ, khi Ngôn Thiếu Dục buồn bực khóe miệng La Thắng Nam lặng lẽ cong lên, một tia ranh mãnh chợt lóe lên trong mắt.
Được , là nữ nhà thầu thành công,  cô   thể chỉ  một thuộc tính ngây ngốc đáng yêu…
Ra về từ nhà họ Ngôn náo nhiệt, Tô Nhuyễn cầm bản báo cáo cuối cùng lên tính toán, hết học kỳ một vì định thi lên thạc sĩ, cơ bản cô  hề quan tâm đến chuyện công ty.
Cũng may, trong thời gian nghỉ hè cô  lên phương hướng và lập kế hoạch cho năm tới, mà hiện giờ Đinh Lâu, quản lý Điền, Ngưu Xuân Phân, Hoàng Tiểu Thảo và Triệu Lôi đều  thể tự  đảm đương một phía , tóm   tình hình  mắt, con đường phát triển công ty  gặp  vấn đề gì lớn.
Nhà xưởng trang sức bên  cơ bản  thể buông tay .
Trước mắt xưởng áo phao cứu sinh cũng  gặp vấn đề gì, chỉ cần đảm bảo chất lượng,  thành đơn đặt hàng là . Chỉ  nhà xưởng thuyền cứu hộ bên  là gặp chút rắc rối, sang năm cô  bớt chút thời gian qua xem.
Xem xong báo cáo công việc, chuông điện thoại vẫn  vang lên. Tô Nhuyễn thở dài, lấy sách vở chuyên ngành  bắt đầu gặm, năm  cô  thi qua vòng một nghiên cứu sinh ,  tiếp tục chuẩn  thi vòng hai.
Với thành tích thi cử của , Tô Nhuyễn vẫn  tự tin. Dù  Lộc Minh Sâm cũng   nhà, ngoài chuyện công việc ,  bộ tinh lực của cô đều tập trung cho việc học.
Sau khi lật  vài trang sách, cuối cùng điện thoại  bàn cũng reo lên, Tô Nhuyễn nhanh chóng  máy, giọng điệu vui sướng: “Đoàn trưởng Lộc, năm mới vui vẻ nhé.”
“Năm mới vui vẻ.” Lộc Minh Sâm cũng  theo: “Hôm nay trôi qua thế nào?”
Tô Nhuyễn hầm hừ: “Chẳng  ,  trai em với chị Thắng Nam khoe ân ái, em chỉ  thể  bằng ánh mắt trông mong.”
Lộc Minh Sâm khẽ : “Anh cho rằng  trai em đang trả thù em đó. Vì  đây   tổn thương quá nhiều, nể tình  đây    dễ dàng, em tha thứ cho     .”
Tô Nhuyễn  Lộc Minh Sâm chọc ,  nghĩ tới cảnh ngộ Ngôn Thiếu Dục gặp ,  khỏi vui sướng khi   gặp họa. Cô kể  cho Lộc Minh Sâm chuyện hôm nay, cuối cùng : “Chị dâu tương lai  của em văn võ song ,     chịu khổ !”
Hai  hàn huyên đông tây một lát, Tô Nhuyễn   tới Hứa Đản Đản: “… Thằng nhóc   thú vị, còn nhỏ tuổi   thở dài, khả năng cảm thấy mỗi ngày dỗ   quá mệt mỏi.”
Nói tới đây, cô  nhớ tới dáng vẻ khi diễn kịch của Nhan Diệu, đột nhiên tâm huyết dâng trào, uốn giọng quyến rũ, : “Anh trai Bảo Bối ~ Chừng nào  mới về ~ Người  cũng  sinh em bé~”
Sau khi  xong,   thấy Lộc Minh Sâm trả lời, Tô Nhuyễn còn tưởng rằng   trấn trụ, đang định diễn tiếp,   thấy một giọng  chần chờ từ đầu bên  truyền đến: “Báo... Báo… Báo cáo.”