Mưa  rơi một đêm, sáu giờ sáng, bộ đội tập kết.
Nhóm quân tẩu kinh nghiệm phong phú mẫn cảm  nhận  nhiệm vụ   nguy hiểm, khi tiếng kẻng tập hợp vang lên, đèn trong ngõ nhỏ đều bật sáng, nhà nào cũng  tận cửa tiễn  .
Tô Nhuyễn cũng  Lộc Minh Sâm, lúc  ngược  cô  bình tĩnh: “Chú ý an , mấy ngày nữa em sẽ qua.”
Lộc Minh Sâm ôm chặt lấy cô: “Em cũng thế.”
Sau một tiếng “Tạm biệt” lảnh lót, tất cả quân nhân đều  thẳng, đều nhịp  một kính lễ với  nhân,  đó nhanh chóng xoay  biến mất ở trong mưa.
Người ở  đều lo lắng sốt ruột, y tá Mễ : “Hy vọng đừng vỡ đê.”
Cô giáo Hàn thở dài, bọn họ đều  đó là chuyện  thể nào. Tuy rằng lũ lớn  chính thức kéo đến, nhưng sử dụng nhiều  như , tất nhiên  đó   canh báo, khả năng phát sinh lũ lớn vô cùng cao.
Chỉ là hiện giờ tin tức qua  còn  chậm, giống đám  Tô Nhuyễn còn đỡ, vì trong quân đội tin tức nhanh, bọn họ cũng nắm bắt tin tức nhanh hơn chút, còn dân chúng bình thường chỉ  thể xem tin tức qua tivi, báo đài mới  thể   xảy  chuyện gì.
Quả nhiên, hai ngày , tin tức hạ lưu sông Trường Giang phát sinh lũ lớn  bắt đầu tràn lan: “… Trận lũ lụt nghiêm trọng nhất trong vòng trăm năm…. hiện tại khu vực hồ Động Đình, hồ Bà Dương vẫn đang mưa to như cũ, lượng mưa… Giải phóng quân khắp nơi  tới khu thiên tai, bắt đầu chiến đấu với lũ lớn…”
Đi đến  cũng bắt gặp hình ảnh con lũ mênh m.ô.n.g đục ngàu vô bờ bến, và các chiến sĩ nhâm  trong nước, và đám  đang  về lũ lụt.
Tô Nhuyễn cũng  bắt tay  hành động, chuyện vật tư cô  cách nào chuẩn  từ , dù  cô cũng chỉ là bà chủ công ty trang sức và nghiên cứu thiết  cứu hộ, nếu mua bất kỳ vật tư cứu tế nào với  lượng lớn sẽ lộ vẻ  bình thường.
Hơn nữa, lúc  mới hành động, cô còn  thể dùng chiêu bài tình cảm ép giá một chút, tiền của cô  hạn, đương nhiên hy vọng mua  nhiều vật tư hết mức  thể.
Công tác chuẩn  khác cô đều  lên kế hoạch từ .
Trong phòng họp ở công ty, Tô Nhuyễn triệu tập tất cả nhân viên nòng cốt tới, cô  nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp đưa danh sách vật tư cho Đinh Lâu, Diệp Minh và quản lý Điền: “Ba  mua sắm dựa theo danh sách , dự toán   rõ bên , chuyện  quan trọng,  phiền  , tiền ở chỗ tài vụ, ba  trực tiếp lĩnh tiền là .”
“Đinh Lâu,  mắt dược phẩm và lều trại chắc chắn là thiếu nhất, phiền  chuẩn   một chút, chúng  chở .” 
Nói xong cô  về phía hai  còn : “Tuy rằng đồ ăn và nước uống khkoong quan trọng bằng, nhưng tạm thời  thể mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, tiếp theo cứ chậm rãi chuẩn , khả năng sẽ  đánh một trận lâu dài.”
“Xưởng trưởng Lý, lấy  hết  áo phao cứu hộ trong kho hàng chúng , từ giờ trở , tiền lương công nhân gấp đôi, ngoài đơn đặt hàng , sản phẩm  xong đều vận chuyển với vật tư khác tới khu thiên tai.”
“Chị Xuân Phân, Tiểu Thảo,   rời khỏi đây một  thời gian, chuyện nhà máy giao cho hai .”
“Được , thời gian cấp bách, vất vả cho  , giải tán!”
Quản lý Điền và Diệp Minh  danh sách    thôi, Đinh Lâu thì   gì cả: “Đi thôi!”
Ra cửa Diệp Minh hỏi: “Nhiều đồ như   đến mấy trăm vạn nhỉ? Bà chủ lấy   tiền?”
Đinh Lâu thở dài: “Đều là tiền cô  kiếm .”
Vân Chi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-536-van-nguoi-mot-long-1.html.]
Quản lý Điền há hốc miệng, kinh ngạc: “Nhiều tiền như … Quyên hết cho khu thiên tai?”
Đinh Lâu : “Đây là chuyện cô   thể  .”
“Cho nên, nhất định    chuyện , khả năng thêm một phần vật tư, là  thể cứu  thêm một .”
Diệp Minh và quản lý Điền nghiêm mặt: “Rõ!”
Có mấy cánh tay đắc lực  gom vật tư , lúc  Tô Nhuyễn đang gọi điện thoại cho chị Hà.
“… Em  quyên góp một  vật tư tới khu thiên tai, chị giới thiệu cho em một đoàn xe đáng tin cậy nhé, chuyến   khả năng sẽ  vất vả, cố gắng tìm  tay lái cứng.”
Chị Hà : “Chị  xem  tin tức,   chỗ em  nhiều thông tin hơn ? Rất nghiêm trọng ?”
Tô Nhuyễn trầm mặc một lát, mới : “Quân nhân trong quân khu gần như xuất   bộ,  nghiêm trọng.”
Chị Hà thở dài: “Được, em  mấy chiếc? Định chở thứ gì?”
“Ít nhất ba mươi chiếc.”
Chị Hà sửng sốt: “Bao nhiêu?”
Tô Nhuyễn : “Ít nhất ba mươi chiếc, năm mươi chiếc cũng  ngại nhiều.”
Nhất thời chị Hà    , một lúc lâu  mới mở miệng: “Chị  nghĩ  từ  mới đúng, ba chiếc năm chiếc  cần tìm chị.”
Tô Nhuyễn : “ , chuyện lớn mới  tìm  đáng tin như chị Hà.”
Cô báo với đối phương danh sách đại khái, cuối cùng  thêm: “Nhiều đồ như  chỉ sợ nhất thời  gom đủ, vài chiếc   theo xe cứu viện của quân đội,  đó chậm rãi sắp xếp là .”
Đột nhiên chị Hà hỏi: “Em gái, những thứ đó đều do em bỏ tiền  ?”
Tô Nhuyễn thở dài: “Chị Hà, đoàn trưởng Lộc nhà em đang bán mạng bên  đó, chỉ cần  thể giúp đỡ   một chút,  tiền đó của em  tính gì.”
Cô   nhiều thêm,   vấn đề chính: “Tóm , bên  em sẽ sắp xếp  qua trao đổi với chị, về phía tài xế, em  thể trả gấp đôi…”
“Nói cái gì tiền.”
Chị Hà cả giận: “Chồng em  bán mạng, em còn bỏ  nhiều tiền như , Trương Thải Hà chị dù thế nào cũng  thiếu chút tiền xe  của em!”
“Khi nào em cần?” Trương Thải Hà trịnh trọng : “Yên tâm, chuyện xe cộ cứ giao cho chị, em  bao nhiêu chị tìm cho em bấy nhiêu!”
Tô Nhuyễn cảm động: “Cảm ơn.”