“Mở cửa!” Tô Thanh Thanh dùng sức đập cửa sắt, nhưng mà phòng bảo vệ bên cạnh như , động tĩnh.
Tô Thanh Thanh thét to: “Chú họ! Mở cửa!” Tay dùng sức khiến cánh cửa sắt kêu rầm rầm.
Một lúc lâu mới một lão già gầy gò ngáp ngủ từ phòng bảo vệ: “Tới đây, đòi mạng !” Nhìn thấy đến là Tô Thanh Thanh mới nịnh: “Ai nha, bà chủ tới ?”
“Tới sớm cũng muộn, chuyện gì thế?”
Thấy đối phương còn trách , Tô Thanh Thanh chán nản: “Chú họ, chúng cháu thuê chú tới bảo vệ trông cửa, thuê chú tới để ngủ.”
“Lỡ nhân vật quan trọng tới, chú cũng để ngoài cửa thế , chú sẽ tạo thành tổn thất lớn thế nào cho nhà máy ?”
mà chú họ Hoắc để bụng, vẫn ha hả, : “Ai nha, gì nhân vật quan trọng nào tới, nếu thật sự , Hoắc Hướng Dương sẽ báo cho chú!”
“Những khác, chắc chắn là việc cần nhờ vả, sẽ kiên nhẫn chờ, mất .”
Hóa cô cũng là kẻ hẹn mọn nhờ vả ? Tô Thanh Thanh giận bốc hỏa.
Người chú họ vẫn đang tiếp tục: “Yên tâm , đây là nhà máy của chúng , chú nặng nhẹ.”
Ngủ trong giờ trực ban chính là nặng nhẹ?
Tô Thanh Thanh hít sâu một , khó bản . Bởi vì Hoắc, cô căn bản cách nào lý với đám .
Trước đây vì một em họ xa b.ắ.n bảy tầng đại bác tới việc thất trách, cô bảo kế toán phạt đối phương một trăm đồng, kết quả xong việc Hoắc lập tức tiếp viện đối phương một trăm, còn đổi lời cô chỗ tài vụ.
Chẳng khác nào đánh mặt cô mặt .
Tô Thanh Thanh thầm với bản , hôm nay, hôm nay xử lý hết đám !
Cô để ý tới bảo vệ nữa, thẳng tới khu văn phòng.
Khi ngang qua xưởng sản xuất, thấy cả Hoắc đang răn dạy công nhân, hơn nữa còn công nhân bình thường, mà là chủ nhiệm phân xưởng.
Chủ nhiệm phân xưởng chau mày: “Loại vải giống, tuy rằng qua khác nhiều lắm, nhưng chất lượng kém hơn nhiều, sản phẩm khác biệt lớn.
Cậu cả Hoắc chắp tay lưng, mười phần uy quyền: “Cậu đừng đây lừa gạt , rõ ràng là giống như đúc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-557-phien-ngoai-mong-dep-cua-to-thanh-thanh-3.html.]
“Đừng mong giở trò, chính vì đám các , nhà máy mới thiệt hại mấy chục vạn, bắt các bồi thường là cháu ngoại bụng, các đừng nước lấn tới bắt nạt nó.”
Sắc mặt chủ nhiệm phân xưởng xanh mét.
Thấy chuyện quan trọng, Tô Thanh Thanh bước qua: “Có chuyện gì thế?”
Chủ nhiệm phân xưởng thấy cô , sắc mặt khá hơn chút nào, đờ đẫn giải thích: “Phó xưởng trưởng hoắc bảo dùng vải dệt cũ trong kho hàng sản xuất lô hàng mới .”
“Số nguyên liệu đều là vải cũ sản xuất bán cho tiểu thương, lô hàng là gia công cho đối tác lớn.”
Tô Thanh Thanh hai loại vải, đúng là khác biệt lớn, ánh mắt cả Hoắc thế nào thể giống như đúc.
Cô với chủ nhiệm phân xưởng: “Đừng dùng vải cũ , nếu vi phạm hợp đồng phiền toái.”
Vân Chi
Nói xong cả Hoắc: “Có ngài quên chuyện lời chủ nhiệm phân xưởng, kết quả nhà máy tổn thất bao nhiêu ?”
“Giám đốc Hoắc nể tình ngài là ruột, cho ngài thêm một cơ hội, ngài đừng coi sự khoan dung là dung túng.”
Giọng Tô Thanh Thanh với cả Hoắc xem như nghiêm khắc, nhưng chủ nhiệm phân xưởng hề cao hứng. Quả nhiên ngay đó thấy cả Hoắc bất mãn : “Thanh Thanh, chuyện công ty, đám đàn bà các cháu bớt xen .”
“Cả ngày cháu chỉ tiêu tiền, quản lý gia đình củi gạo đắt, hiểu cái gì?”
“Hướng Dương là cháu ngoại , bồi thường nhiều như đau lòng ? Cậu dùng vải còn vì tiết kiệm một chút?”
Ông về phía chủ nhiệm phân xưởng, : “Đừng cho là , ý đồ biến lô vải thành phế liệu, đợi cháu ngoại quên mất đem bán cho khác, ở giữa nuốt tiền riêng.”
“Cứ theo lời , thì cút!”
Sắc mặt Tô Thanh Thanh cũng xanh mét như sắc mặt chủ nhiệm phân xưởng.
Cô chằm chằm cả Hoắc, đó với chủ nhiệm phân xưởng: “Hôm nay sẽ cho ông nghỉ việc, dùng nguyên liệu .”
Cậu cả Hoắc nhạo một tiếng: “Thanh Thanh, đàn bà thì chuyện của đàn bà, đừng quên mất bản mấy cân lượng!”
Cứ như , Tô Thanh Thanh ôm theo một bụng lửa giận tới khu văn phòng. Bên bảo vệ cửa thấy cô lập tức dậy chào hỏi, còn lập tức liên lạc với thư ký lầu.
Thấy trong lòng Tô Thanh Thanh mới thoải mái một chút. Quả nhiên Hoắc Hướng Dương vẫn coi trọng , chỉ là bà già Hoắc quá khó chơi.
Lần , nhất định hung hăng ép bà xuống!