Sau khi tách khỏi đám  , cô  chạy tới phòng bệnh của Lý Nhược Lan, nhưng lúc     ai trong phòng.
Tô Nhuyễn hoảng sợ, vội vàng kéo ý tá  hỏi, mới    lâu  đó Lý Nhược Lan  ồn ào đòi xuất hiện,   xong thủ tục   về .
Tô Nhuyễn  ngờ Lý Nhược Lan  sốt ruột như , cô cũng lập tức vội vàng chạy về khách sạn, quả nhiên  mới  qua góc đường  trông thấy một  phụ nữ  diện mạo giống cô đang   cửa khách sạn.
Nhìn qua đối phương  vẻ  tới bốn mươi tuổi, để mái tóc quăn đang lưu hành thời đại ,   mặc áo sơ mi và quần dài xinh , dễ nhận  bà   cố ý trang điểm,   phong cách của nữ minh tinh hồng kong thập niên 90.
Ngôn Thiếu Thời từng , thật  Lý Nhược Lan  thích ăn diện, nhưng mà đời  ngoài vài  gặp mặt đầu tiên Lý Nhược Lan còn trang điểm ,   bởi vì bệnh tình của cô, Lý Nhược Lan  mệt mỏi cả về thể xác và tinh thần , cả  cũng nhanh chóng già ,  còn tâm trạng trang điểm…
Có lẽ  nhận  ánh  chăm chú của Tô Nhuyễn, Lý Nhược Lan nhanh chóng nghiêng đầu, trong khoảnh khắc bốn mắt  , rõ ràng đối phương  chút vô thố.
Lý Nhược Lan căng thẳng nắm chặt quần áo, cẩn thận mở miệng hỏi: “Nhuyễn Nhuyễn?”
Giây phút , tất cả cảm xúc vui mừng, áy náy, lo lắng… Đều rút lui như thủy triều, trong đầu Tô Nhuyễn chỉ còn  một ý nghĩ duy nhất, chính là ôm chặt lấy  phụ nữ  mắt,  phụ nữ  từng nhọc lòng vì cô cả đời, cô từng thẹn cả đời…
Cô   câu nào nhanh chân bước đến, dùng sức ôm lấy đối phương: “Mẹ……”
Lý Nhược Lan cũng ôm lấy cô theo phản xạ,  thấy tiếng  cô gọi, bà  vui mừng  luống cuống chân tay: “Nhuyễn Nhuyễn.”
“Mẹ, con xin .” Tô Nhuyễn chôn đầu  vai Lý Nhược Lan, cảm thấy vô cùng an tâm.
Lý Nhược Lan nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, đây là chuyện bà vẫn luôn   trong mười mấy năm qua,  cô   hốc mắc  khỏi nóng lên: “Đứa nhỏ ngốc , con  bậy gì thế, con  gì  mà  xin  .”
…
Trong tiệm cơm, Lý Nhược Lan hưng phấn gần như 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-56-ly-nhuoc-lan.html.]
Tiệm cơm, Lý Nhược Lan hưng phấn gần như  gọi hết món ăn của quán mang một lượt, Tô Nhuyễn bất đắc dĩ chặn : “Mẹ, đủ ăn ,  ăn hết lãng phí.”
Nghe con gái   Lý Nhược Lan mới dừng tay, trong  thời gian chờ đồ ăn mang lên, bà   váy và giày da Tô Nhuyễn đang mang, cố gắng tìm chủ đề: “Đồ  gửi con đều nhận  ? Có đúng ý con ?”
Tô Nhuyễn vẫn nhớ rõ mục đích  tới tìm Lý Nhược Lan, cô : “Con chỉ nhận  mỗi bộ váy , còn giày da và tiền  gửi là do con đến bưu điện, ngoài ý  nhận .”
Lý Nhược Lan sửng sốt, Tô Nhuyễn hỏi: “Mẹ từng gửi cho con tổng cộng bao nhiêu tiền? Có giữ  biên lai ? Có nhớ  đồ đạc từng gửi ?”
Lý Nhược Lan hiểu  điều gì đó,  mặt lập tức hiện lên vẻ giận dữ, nhưng mà  nhanh   rộ lên: “Gửi  nhiều lắm, khả năng cha con tiết kiệm giúp con.”
Hiển nhiên Tô Nhuyễn  bà  băn khoăn điều gì, cô thở dài : “Mẹ, con  còn là trẻ con nữa,   cần tô son trát phấn cho ông , con  Tô Văn Sơn là  thế nào, cũng sẽ  đau lòng.”
Lý Nhược Lan quan sát kỹ biểu cảm  mặt cô, phát hiện  cô thật sự  tỏ  thương tâm chút nào, bà  lập tức đau lòng. Một  ỷ   cha minh mười mấy năm đột nhiên  còn tình cảm nữa, chắc chắn   chịu ấm ức  lớn, khiến trái tim   giá lạnh.
Bà  nghĩ tới nghĩ lui, Tô Nhuyễn chạy đến tìm bà   đúng lúc , chỉ  thể là vì chuyện hôn sự.
Vân Chi
Lý Nhược Lan nắm lấy tay Tô Nhuyễn, nhẹ nhàng : “Không  , còn  ở đây, tuyệt đối sẽ  để con  gả tới nhà họ Lộc.”
Tô Nhuyễn  bà  hiểu lầm, cũng  bà  vẫn luôn quan tâm tới chuyện , liền : “Mẹ, con  gả tới nhà họ Lộc,    ép buộc.”
Lý Nhược Lan buông đũa xuống, nghiêm túc  Tô Nhuyễn: “Vì ?”
Tô Nhuyễn : “Chắc  cũng hiểu cha con là  thế nào, nhà họ Lộc  khiến ông  phát hiện  giá trị của con.”
Đương nhiên là Lý Nhược Lan , cho nên mới tức giận: “Thằng Hoắc Hướng Dương  nữa, đúng là  lầm  .”
Tô Nhuyễn  nghi hoặc từ lâu: “Hoắc Hướng Dương là do  tìm tới?”