Đám nhíu mày cô , ý thức thất thố, Tô Thanh Thanh mở miệng cứu vãn: “ Thế Ngoại Tiên, chỉ cho rằng mấy chục cửa hàng nhỏ thể kiếm tám trăm vạn?”
Người phụ nữ bên cạnh ban đầu còn dùng ngữ điệu dịu dàng, lập tức nghiêm mặt: “Ai Thế Ngoại Tiên chỉ mấy chục cửa hàng? Đa phần thành thị phía bắc đều . Chốn Đào Nguyên cũng do mở , huống chi ngoài nó , còn ba nhà máy khác, đều sản xuất đồ dùng quân nhu, chỉ là nhiều mà thôi.”
“Trước tổng giám đốc Nhan từng việc trong nhà máy của cô , chính là giao tình cùng chung hoạn nạn, chắc chắn tài lực kém.”
Ba nhà họ Hoắc đều về phía đối phương, hiển nhiên đây là đầu tiên bọn họ tin tức , trong lòng vô cùng hụt hẫng, nếu mấy năm qua Tô Nhuyễn vẫn luôn ôm đùi bà Hứa, thì tuyệt đối khả năng một năm kiếm tám trăm vạn.
Ngược là Tô Thanh Thanh…
Mẹ Hoắc thể hiện bất mãn mặt, Hoắc Hướng Dương cũng nhíu mày.
Nhiều năm qua như , Tô Thanh Thanh vẫn cách nào tiếp thu nhà họ Hoắc so sánh cô với Tô Nhuyễn. Cô nén giận, : “Nếu thì đúng là khả năng.”
“Ban đầu tin chủ yếu là vì quen cô , đây cửa hàng hai nhà chúng ở ngay gần , cô cũng kiểu khiêm tốn, chút chuyện đều thích lên báo, khi dùng mánh lới chiêu mộ quân nhân thương tật quảng cáo cho cửa hàng ít.”
“Kết quả lợi dụng Triệu Lôi kiếm lời, lâu mua xe máy, một phụ nữ, lái xe máy, khoe khoang bao… Đó là chuyện sáu bảy năm .”
Vân Chi
Đột nhiên, giống như nhớ điều gì đó, cô vỗ tay một cái, : “A, nhớ, cô thể sinh con, vì chuyện mới khiêm tốn ?”
Tô Thanh Thanh càng càng cảm thấy lý: “Không thể sinh con, chồng là quân nhân thường xuyên ở nhà, nên cô mới cố gắng kiếm nhiều tiền chứng minh giá trị bản , tìm chút cảm giác tồn tại nhỉ?”
“Không giống chúng …” Tô Thanh Thanh Hoắc Hướng Dương, nhu tình như nước, : “Giúp chồng dạy con còn lo liệu hết, lấy thời gian và tâm tư kiếm tiền.”
“Nếu , thật cô cũng đáng thương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-562-phien-ngoai-mong-dep-cua-to-thanh-thanh-8.html.]
Dù dùng giọng điệu dịu dàng, nhưng ác ý trong lời thể che giấu , , Tô Thanh Thanh, ánh mắt tràn đầy cổ quái.
Trong lòng Hoắc Hướng Dương dâng lên dự cảm , đang định bước tới cứu vãn tình hình, đột nhiên thấy tiếng xôn xao từ cầu thang truyền đến, lâu tin tức bay tới bên : “Là tổng giám đốc Nhan và chồng cô xuống, buổi lễ sắp chính thức bắt đầu nhỉ?”
Tô Thanh Thanh và Hoắc Hướng Dương vui vẻ, Hoắc và Hoắc Hướng Mỹ cũng bất chấp thể diện, vội vàng chạy tới cửa thang lầu.
Quả nhiên trông thấy Nhan Diệu trang điểm xinh và một đàn ông khí tràng mạnh mẽ xuống lầu, ồn ào bước tới chào hỏi.
Tô Thanh Thanh cũng bước đến, hôm qua cô cố ý canh cửa chờ Nhan Diệu, thiệp mời lễ kỷ niệm là do đối phương cố ý sai đưa cho cô .
Chỉ cần đối phương chào hỏi cô một tiếng, cô sẽ như cá gặp nước trong buổi lễ kỷ niệm .
Thấy nhiều chen chúc tới phiên , tình thế cấp bách, Tô Thanh Thanh quan tâm tới lễ nghi nữa, cao giọng gọi: “Bà Hứa!”
Nhan Diệu sửng sốt, đầu về phía cô , khẽ gật đầu một cái, ngay đó khóe miệng nở nụ xán lạn, thẳng về phía cửa .
Thấy hành động mới , hóa cô xuống để đón nào đó.
“Là nhân vật lớn nào tới ?”
Mọi tò mò về phía cửa, Hoắc Hướng Mỹ Tô Thanh Thanh hổ, dáng vẻ vui sướng khi gặp họa, : “A, bà Hứa vô cùng coi trọng chị ? Sao bây giờ thèm để ý tới chị thế?”
Tô Thanh Thanh mỉa: “Cô thấy đang chuyện quan trọng ? Đến ngài Hứa còn tự xuống lầu đón , chắc chắn là nhân vật vô cùng quan trọng, cô nghĩ là cô chắc? Cho rằng là trung tâm của thế giới ?”
“ khuyên cô nhất mau thu dáng vẻ , đừng mất mặt nhân vật lớn.” Cô xong, bắt đầu tự giác sửa sang quần áo, Hoắc Hướng Dương cũng cúi đầu chỉnh cà vạt, đột nhiên thấy hưng phấn : “Tô Nhuyễn! Là Tô Nhuyễn!”
Tô Thanh Thanh và nhà họ Hoắc đều sửng sốt, hẹn mà cùng về phía cửa.