Tô Thanh Thanh  mỉa mai: “Cho dù con   gặp Hoắc Hướng Dương, Tô Nhuyễn sẽ buông tha cho con ? Mẹ nghĩ xem  hôm nay chị   tới bệnh viện?”
Liêu Hồng Mai cũng tức giận: “Bây giờ  xem như  rõ , cô  là kẻ gian tà, bản  sống   nên   thấy  khác sống . Chúng     để ảnh hưởng tới cô ,  mà cô  còn chơi , giống hệt  cô .”
Nhớ tới  tài sản Lộc Minh Sâm nhắc đến, bà   cảm thấy đau lòng: “Con  xem,  tài sản Lộc Minh Sâm  đến   là sự thật  ?”
Vân Chi
“Sợ là cố ý   để lừa nhà họ Lộc hầu hạ  ,  đó lừa thêm cô vợ về nhà thôi.”
Nghe con gái  , Liêu Hồng Mai lập tức cảm thấy bế tắc   khai thông: “Chắc chắn là như .”
Chiêu trò   từ  lâu !
Bình thường các ông cụ hoặc bà cụ đến tuổi già các con các cháu  hiếu thảo,   nuôi dưỡng chăm sóc, đều cố ý  từng giấu tiền, giấu vàng, hoặc bảo bối ở nơi nào đó, để con cháu tin rằng bọn họ  tài sản thật,  đó tranh  hiếu thảo, hầu hạ bọn họ thoải mái dễ chịu để tranh di sản, đợi  khi bọn họ c.h.ế.t , phát hiện    gia tài gì cả, còn  thể kiếm  nước mắt đau lòng thật sự của con cháu… Đường  xuống hoàng tuyền cũng thảnh thơi nhẹ nhõm.
Liêu Hồng Mai càng nghĩ càng cảm thấy sự thật là như : “Nghĩ cũng đúng,     liệt , nếu còn   tiền, thời gian dài ai còn quan tâm tới  .”
Nằm bệnh dài ngày con cháu còn  hiếu thảo nữa, huống chi là cháu trai.
Tuy rằng Tô Thanh Thanh   tán đồng, nhưng cô    tiền   tồn tại, tuy rằng đời  cô   từng thấy qua.
Lúc ở bệnh viện cô  từng  tranh thủ một , nhưng bây giờ bình tĩnh , cô    và Lộc Minh Sâm     khả năng.
Không cần nghĩ cũng , chuyện cô   chỉ cần là đàn ông đều sẽ  chịu đựng , huống hồ Lộc Minh Sâm còn là kẻ điên, đời  vì coi trọng cô  còn lăn lộn nhà họ Lộc thành  như …
Nghĩ tới đây, Tô Thanh Thanh  nhịn  rùng  một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-61-me-con-tinh-ke.html.]
Còn Liêu Hồng Mai  nhận định Lộc Minh Sâm đang  dối, trong lòng cũng thoải mái hơn, còn  nhịn  trào phúng: “Lộc Minh Sâm  đúng là, nghĩ bản  ghê gớm lắm  bằng.”
“Còn bảo chúng  tới khu tập thể nhà bọn họ từ hôn nữa? Mẹ cứ   đấy, xem    thể   gì?”
Tô Thanh Thanh   dám lạc quan giống Liêu Hồng Mai.
Thấy con gái mặt ủ mày chau, Liêu Hồng Mai duỗi tay ôm lấy cô , : “Con đó, đúng là còn trẻ  hiểu sự đời mà. Đừng sợ, con   Tô Nhuyễn,  sẽ  bao giờ để bọn họ chà đạp con…”
“Dù  bây giờ chúng   lui hôn , chẳng lẽ khi thẩm tra chính trị bọn họ còn tới tìm con ? Con cứ yên tâm ở bên Hoắc Hướng Dương .”
Thật  Tô Thanh Thanh cũng nghĩ như , nhưng cô   dám đánh cuộc,  điều bảo cô   theo yêu cầu của Lộc Minh Sâm, đánh c.h.ế.t cô  cũng  .
Bởi vì nếu để chuyện  truyền tới lỗ tai  nhà họ Hoắc, tương lai cô  ở bên Hoắc Hướng Dương sẽ  thêm trở ngại.
Tô Thanh Thanh  nghĩ tới Lâm Mỹ Hương, là  chồng cô  đời , nên cô  quả hiểu về đối phương : “Mẹ, Lâm Mỹ Hương …”
Sống cùng  trong một thôn mười mấy năm, đương nhiên Liêu Hồng Mai cũng hiểu đối phương, bà  lập tức : “Đừng lo lắng, bà   miệng,  cugnx  miệng, chuyện  là do nhà họ Lộc bọn họ  phúc hậu , trong thôn ai chẳng  Lâm Mỹ Hương thích bịa đặt lung tung.”
“Mai  sẽ   chuyện  với đám Lý Quế Hoa.”
Tô Thanh Thanh nhíu chặt mày, chó cắn chó kiểu ,   biện pháp  .
 đúng là cũng  còn cách nào khác, lúc  cô   khỏi hối hận, nếu bản  nhẫn nại thêm chút nữa thì  ,  đến mức  nắm  nhược điểm ngay tại trận…
“Nếu như Lộc Minh Sâm thật sự   Tô Nhuyễn  cưới thì  .” Đột nhiên Liêu Hồng Mai cảm thán một câu: “Với tính tình  của Tô Nhuyễn, chắc chắn nhà họ Lộc sẽ hận cô ,    xưa từng  kẻ thù của kẻ thù chính là bạn , nhà họ Lộc  áp chế  Tô Nhuyễn, đến lúc đó   chừng còn  nhờ chúng …”
Trong đầu Tô Thanh Thanh nhanh chóng sinh  một ý nghĩ.