Sáng sớm hôm , Tô Nhuyễn vẫn đang ăn cơm, Tô Văn Sơn  đạp xe xuất hiện  cửa nhà.
Bà cụ lập tức  ha hả nghênh đón: “Sao về nhà sớm như ? Đã ăn cơm ?”
Tô Văn Sơn thấy Tô Nhuyễn   bàn cơm, : “Con cũng uống chút cháo.” Sau đó quan tâm hỏi Tô Nhuyễn: “Thế nào,  mua đầy đủ tài liệu học  ?”
Tô Nhuyễn gật đầu: “Mua đủ .”
“Quần áo thì ?” Tô Văn Sơn hỏi tiếp: “Có mua thêm vài bộ ?”
“Số tiền còn dư   cần trả cho cha, con thích mua gì thì mua .”
Tô Nhuyễn âm thầm trơn mắt khinh bỉ.
Thấy Tô Nhuyễn ăn xong , Tô Văn Sơn mới  tiếp: “Thu dọn chút hành lý, chúng  về nhà thôi.”
Tô Nhuyễn tỏ vẻ nghi hoặc: “Về nhà nào?”
“Đương nhiên là nhà chúng  .” Tô Văn Sơn thở dài : “Trước đây do cha nghĩ sai, cho rằng gia hòa vạn sự hưng, con  luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, khiến cha yên tâm, cho nên ngược    để ý nhiều tới con.”
“Mấy ngày nay dì Lý  khôn gits, cha mới  mấy năm qua  vẫn luôn bạc đãi con, dì Đỗ…”
Ông  trưng  vẻ mặt bất đắc dĩ: “Cha  bà  đối xử với con  , nhưng chỉ cho rằng bà  nghĩ   , chỉ  lời khó  ngoài miệng thôi, ai ngờ bà  còn chơi   lưng.”
“Trong mấy ngày con lên thành phố, cha  suy nghĩ  nhiều, mới phát hiện  cha  sai , ngay từ đầu cha  nên nhường nhịn chuyện của con.”
“ mà bây giờ vẫn  muộn,   thứ gì nên là của con thì chính là của con,   cha con  cùng  ở  huyện.”
Nếu   đời    rõ khuôn mặt thật của ông , sợ rằng Tô Nhuyễn sẽ thật sự  mấy lời   cảm động, cam tâm tình nguyện   chuyện vì đối phương.
 mà bây giờ đến phiên Tô Văn Sơn “Cam tâm tình nguyện” suy nghĩ cho cô , đây là nghĩa vụ cơ bản nhất của   cha,   ?
…
Lần đầu tiên Tô Nhuyễn  mời như khách quý  trong căn hộ  huyện Khai Vân của Tô Văn Sơn.
Lúc   bàn ăn  mặt cô  bày  vài món, Đỗ Hiểu Hồng bưng nốt món canh cuối cùng  phòng,  mặt mang theo nụ  giả dối: “Tới  , mau ăn .”
Thấy Tô Nhuyễn mỉm , Tô Văn Sơn  vẻ vô cùng vui mừng, gắp một cái đùi gà cho cô, : “Này, đùi gà con thích ăn nhất đây.”
Tô Nhuyễn : “Đây là món Điềm Điềm thích ăn nhất, con  thích ăn đùi gà.”
Tay Tô Văn Sơn sững sờ,  ha hả : “Xem trí nhớ của cha , là món con thích ăn nhất khi còn nhỏ, khi  cha luôn nghĩ cách mua về cho con ăn, còn lén lút chạy   núi bẫy gà rừng, bà nội thương con luôn để  đùi gà cho con ăn, kết quả năm bốn tuổi, con ăn nhiều quá  nghẹn…”
Tô Nhuyễn  thể  bội phục khả năng biên soạn chuyện xưa của Tô Văn Sơn, bắt nạt cô  nhớ  chuyện khi còn nhỏ ?
Khi  vật tư thiếu thốn, còn  thể ăn nghẹn? Hơn nữa,  chi thứ hai nhà họ Tô còn đến lượt cô ăn ?
 mà Tô Nhuyễn  địch vạch trần đối phương, bởi vì cô  tiếp tục thu tiền lãi, xé rách da mặt  dễ thu.
Hiển nhiên Tô Văn Sơn cũng  học ngoan,  hề  Tô Nhuyễn thích ăn nhất nữa, chỉ ân cần gắp đồ ăn cho cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-67-dien-tuong-cung-to-van-son.html.]
Tô Nhuyễn hỏi: “Sao  thấy Điềm Điềm với Minh Phong? Hôm nay là thứ bảy, hai đứa   nghỉ ?”
Thiếu chút nữa nụ  giả dối  mặt Đỗ Hiểu Hồng  duy trì : “Hiếm khi  nghỉ, tới nhà bà ngoại chơi .” 
Con nhóc c.h.ế.t tiệt , còn  hai đứa con của bà  cúi đầu với nó , mơ  lắm!
Tạm thời nhịn mày thôi, sẽ  lúc cho mày !
Tô Nhuyễn chậm rãi : “Con còn tưởng rằng bọn họ  chào đón con…”
“Sao  thể?” Tô Văn Sơn  : “Hôm nay chỉ là trùng hợp thôi, bọn chúng cũng   hôm nay con sẽ tới.”
Tô Nhuyễn liếc mắt  Đỗ Hiểu Hồng một cái.
Tô Văn Sơn thấy thế, vội vàng : “Yên tâm, trong cái nhà , cha vẫn  thể  chủ. Phòng ngủ cũng chuẩn  sẵn cho con .”
“Phải ?” Tô Nhuyễn giả vờ như  cưng chiều sinh  sợ hãi: “Con ở phòng  ?”
Đỗ Hiểu Hồng  nhịn   đổi sắc mặt, đó là phòng của Điềm Điềm.
Tô Văn Sơn giữ bà  ,  : “Được thôi, lát nữa bảo dì Đỗ thu dọn giúp con, cho con ở phòng đó.”
Vân Chi
Từ  tới nay  bao giờ Đỗ Hiểu Hồng  nén giận như , nghẹn đến mức mặt xanh tím, Tô Nhuyễn nghi ngờ nếu bà  là cá nóc, khả năng miệng  phồng lên .
Tô Nhuyễn  mặt bà , gắp một miếng thịt kho tàu bỏ  miệng, cảm thấy thịt hôm nay ngon hơn bình thường.
Hiển nhiên Tô Văn Sơn cũng sợ Tô Nhuyễn  tiếp tục khiêu khích, ông  vội vàng : “Cha nghĩ kỹ , con  học  lên thành phố học là  nhất.”
“Vừa lúc cha cũng đang thuộc diện sắp  thăng chức,  thể  đôi câu với lãnh đạo trường học  thành phố.” Tô Văn Sơn  : “Đến lúc đó con thích tới trường trung học nào cũng .”
“Con lên thành phố chịu khó ôn tập một năm,  đó thi đỗ Thanh Hoa, Bắc Đại, cuộc đời cha coi như thỏa mãn .”
Tô Nhuyễn nghĩ một lát,  : “Con  tới trung học Đông Lâm.”
Tô Văn Sơn vẫn   gì, Đỗ Hiểu Hồng   nhịn  mỉa mai: “ là dám nghĩ thật đấy, trung học Đông Lâm là trường trung học  nhất thành phố, thành tích của cô   ?”
Tô Văn Sơn trừng mắt lườm bà  một cái: “Nhuyễn Nhuyễn   thì cứ để con bé thử xem ,   cho bà , bà đừng nghĩ tới chuyện chơi  nữa.”
“Còn  chơi  ?” Đỗ Hiểu Hồng trào phúng: “Đông Lâm dựa  thành tích, với thành tích của cô     tốn bao nhiêu tiền, bao nhiêu quan hệ mới   .”
“Tô Văn Sơn,  cảnh cáo ông, ông  bồi thường Tô Nhuyễn,   ngăn cản, nhưng ông đừng quên hiện giờ ông đang ở trong thời điểm mấu chốt để thăng chức, nếu vì ông tìm quan hệ xảy  biến cố,    thăng chức , ông   chờ thêm ba năm nữa đấy!”
Tô Văn Sơn nhíu mày: “Chờ thêm ba năm thì  ? Đây là chuyện lớn cả đời Nhuyễn Nhuyễn, con bé  thể thi  đại học , bắt  cả đời  ổ ở huyện Khai Vân   cũng bằng lòng!”
Một kẻ diễn vai  , một kẻ diễn vai   ?
Tô Nhuyễn nghĩ  nên phối hợp một chút, cô cẩn thận hỏi : “Xin  trường trung học  thành phố khó như  ?”
Đỗ Hiểu Hồng khinh bỉ: “Cô cho rằng dễ lắm ? Không những  bỏ tiền , ít nhất cũng  hai ba nghìn tệ, còn  chuyển hồ sơ học, hộ khẩu của cô ở nông thôn,  chuyển tới trung học Đông Lâm    dựa  bao nhiêu mối quan hệ …”
Bà  còn   dứt lời,   thấy    lầu gọi to: “Tô Nhuyễn, Tô Nhuyễn, xuống  điện thoại, trung học Đông Lâm gọi tới!”