Thấy Tô Nhuyễn chui hẻm nhỏ, dừng xe chắn ngay đầu hẻm, dó xuống xe Tô Nhuyễn bên trong, : “Em xem, em nhận còn thẹn thùng gì nữa? Hào phóng chút xem nào.”
“Hay là tìm khách sạn gần đây nhé? Chồng em mời em ăn một bữa ngon.”
Tô Nhuyễn : “ cảm thấy quyên góp hai mươi vạn, vẫn nên ăn mặc cần kiệm thì hơn.”
Võ Thắng Lợi bật : “Em yên tâm, bên ngoài vẫn diễn trò, nhưng mà bây giờ ai , sẽ bạc đãi em .”
Mặt Tô Nhuyễn đầy nghi hoặc: “Ai là diễn trò?”
Võ Thắng Lợi sửng sốt: “Không diễn trò ?”
Tô Nhuyễn như kẻ ngốc: “Chuyện đăng lên báo tỉnh đó, thể là diễn trò? Phóng viên sẽ luôn theo sát đưa tin về hướng của tiền .”
“Anh cho rằng nơi là huyện Khai Vân, chỉ cần dáng một chút, trong lén lút các lén ăn chặn khác cũng ?”
Võ Thắng Lợi sửng sốt: “Vậy… Vậy tiền thật sự quyên góp? Ai quyên?”
“Đương nhiên là ! Nếu vì phỏng vấn ?” Tô Nhuyễn nhét túi tài liệu vẫn luôn cầm trong tay Võ Thắng Lợi: “Trong là thủ tục quyên tặng, giữ cho kỹ đừng để mất, báo tỉnh phỏng vấn mới là bước đầu tiên, cũng thấy phóng viên Vương đó, bọn họ liên lạc với tòa soạn báo thủ đô, chừng hai ngày nữa phóng viên của báo thủ đô sẽ tới phỏng vấn .”
Võ Thắng Lợi sửng sốt: “Thủ tục quyên tặng? Mấy thứ buổi sáng thủ tục quyên tặng ?”
Tô Nhuyễn : “À, những bản hợp đồng đó đều là hợp đồng giả giống hợp đồng mà ngày thường với bác trai ký thôi, căn bản hiệu lực, nếu nghĩ hợp đồng quyên tặng nào chỉ bên quyên tặng ký tên bên nhận?”
“Trong sấp tài liệu , thứ hữu dụng duy nhất chính là hợp đồng vay tiền và giấy ủy quyền.”
“Hợp đồng vay tiền?” Trong lòng Võ Thắng Lợi dâng lên dự cảm bất : “Làm gì hợp đồng vay tiền?”
“Chính là hợp đồng vay tiền hai mươi vạn .” Tô Nhuyễn: “Nếu lấy tiền quyên tặng?”
Võ Thắng Lợi cảm giác chân thật: “Cô đừng gạt lừa , thể.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-sau-khi-bi-cuop-doat-van-may/chuong-97-vo-thang-loi-lam-vao-tuyet-vong-5.html.]
Hai mươi vạn là khái niệm gì? Tiền lương của bác trai một tháng mới hơn bảy trăm, một căn phòng sáu mươi mét vuông trong khu tập thể cơ quan nhà nước mới hơn sáu nghìn…
“Cô bớt đùa với , tiền đó chắc chắn do vay.”
Tô Nhuyễn vô cùng chắc chắn với : “Là vay, tin mở mà xem, hợp đồng rõ ràng, tên cũng do chính tay ký.”
Võ Thắng Lợi nuốt nuốt nước miếng, giọng cũng đổi: “Không thể nào chuyện , vay tiền bọn họ cho ?”
Tô Nhuyễn lắc lư tờ giấy đăng ký kết h ôn và sổ hộ khẩu, chứng minh nhân dân của Võ Thắng Lợi trong tay, tàn nhẫn cho nhận rõ hiện thực: “Bọn họ với là , tờ giấy đăng ký kết hôn , vợ chồng chúng là một, quyền vay tiền giúp .”
“Ông chủ Đỗ là bên cho vay.” Tô Nhuyễn mỉm : “Thật ban đầu vay tiền còn cho vay, nhưng mà khi thấy giấy đăng ký kết hôn và chứng minh nhân dân của lập tức đồng ý, chỉ đồng ý, còn thể cho vay một trăm vạn.”
“A, đúng , cũng nhờ công lao của chiếc xe cảnh sát lái .” Cô nghiêm túc : “Cảm ơn nhé, cũng chỉ và bác trai là đủ phận thể vay mượn nhiều như .”
Vân Chi
Cả Võ Thắng Lợi cứng đờ, dám tin tưởng. Một lúc lâu , ngã lộn nhào, vội vàng chạy trong xe, run rẩy mở túi hồ sơ cầm trong tay .
Tô Nhuyễn nhắc nhở: “Sấp cùng đều là giấy bỏ, chỉ cần xem phần ở giữa là .”
Tay Võ Thắng Lợi run rẩy, ném hết mấy tờ hợp đồng chỉ bên quyên tặng ký tên , cuối cùng cũng tìm thấy một bản hợp đồng giống các bản khác kẹp ở giữa.
Nhìn thấy bốn chữ lớn “Hợp đồng vay tiền”, cả Võ Thắng Lợi đổ đầy mồ hôi lạnh, bao giờ sợ hãi như lúc , nhưng vẫn cố ép bản cẩn thận xem con hợp đồng.
“Vay… Vay tiền hai mươi hai vạn, tiền lãi suất hàng tháng… Tiền lãi xuất hàng năm là 24%.” Anh ngẩng đầu Tô Nhuyễn, giống như một kẻ điên: “Cô… Sao cô dám vay nhiều tiền như , còn quyên tặng ngoài…”
Nhớ tới điều gì đó, vội vàng lật tới trang cuối xem vay tiền, đó phát hiện đó quả nhiên chỉ tên …
“Cô, cô…” Mồ hôi lạnh của Võ Thắng Lợi chảy xuống , chỉ tay Tô Nhuyễn, lời.
Tô Nhuyễn lắc lư tờ giấy đăng ký kết hôn, chậm rãi thưởng thức biểu cảm kinh hoảng thất thố của Võ Thắng Lợi, mở miệng : “ thật sự cảm ơn , nếu tờ giấy đăng ký kết hôn của , ông chủ Đỗ sẽ cho vay tiền.”
“Hơn nữa, nếu vay tiếp, cần tự tới vẫn vay .”
“Sau ?” Giọng Võ Thắng Lợi run rẩy, như tiếng nghẹn ngào: “Vẫn còn ?”