Một lá giao cho  đưa tin mang về phủ Trấn Quốc công, thư chỉ  vài lời thăm hỏi thông thường, cuối thư nhắc đến việc rượu hoa lê chôn trong vườn của , nhờ phụ    đào lên, đợi khi  trở về kinh sẽ cùng thưởng thức.
 
Lá thư thứ hai thì giao cho nữ hộ vệ bí mật mang , lấy danh nghĩa thuật sĩ Giang Nam, chuyển đến trong tay phe của Đại hoàng tử, nhắc nhở bọn họ  cẩn thận với Triệu Hoằng Huyền và các đồ ăn thức uống trong cung.
 
Nữ hộ vệ  là  hôm đó khi  rời kinh, Từ An Nghĩa  đợi ở cổng , nhất quyết đưa cho .
 
Ta còn cảm thấy kỳ lạ, một văn thần như    nuôi ám vệ.
 
Hắn   đó vốn là chuẩn  cho .
 
Dù   hỏi thêm nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tò mò,   rốt cuộc  bắt đầu  việc  từ khi nào.
 
Hai ngày ,   tin tức từ trong kinh thành truyền tới.
 
Hoàng thượng gặp  thích khách, tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc, thích khách  trốn thoát.
 
Ta nghĩ chắc là Triệu Hoằng Huyền  tay nhưng  ngăn cản.
 
Ngàn vạn   ngờ tới, ngày  trở về kinh thành,   thấy  oai phong  ngoài cổng thành, dáng vẻ như một  chiến thắng, ngạo nghễ đưa mắt  .
 
Hắn nhảy xuống ngựa,  hề để ý đến lễ tiết mà vén màn kiệu lên,  thẳng  mặt .
 
“Ngươi thất vọng lắm ? Cứ tưởng là Từ An Nghĩa đến đợi ngươi ? Ngươi  thư cho Đại hoàng tử, thật sự nghĩ rằng Đại hoàng tử  thể đấu   ?”
 
“Đáng tiếc, Từ An Nghĩa cùng Đại hoàng tử ý đồ g.i.ế.c vua mưu phản,   giam  ngục, Đại hoàng tử cũng   hành hình chặt đứt chân tay.”
 
“Còn , hiện giờ  là Thái tử, thiên hạ  cuối cùng vẫn rơi  trong tay ..”
 
“Oán Nhi, duyên phận của chúng  là do trời định, ngươi  thể trốn thoát,  chỉ thiên hạ  là của , mà ngươi cũng chỉ  thể là của .”
 
Hắn  buông màn kiệu xuống: “Đưa Trấn Quốc công phu nhân và Tô tiểu thư về phủ Trấn Quốc công an ,  đường nếu   nào dám  gần  chuyện…”
 
“…Giết.”
 
Một chữ “giết”,     nhẹ nhàng như , tựa như mạng  hèn mạt đến nỗi ngay cả một hạt bụi cũng  bằng.
 
Trên đường xe ngựa di chuyển, những    chuyện, chỉ cần tiến  gần một chút   Triệu Hoằng Huyền rút đao c.h.é.m đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dan-theo-gia-toc-thay-doi-trieu-dai/chuong-10.html.]
 
Mẫu   thấy tiếng la hét và  lóc bên ngoài, cả  run rẩy ôm chặt lấy , lo lắng nức nở an ủi : “Oán Nhi đừng sợ, phụ  và  trưởng của con chắc chắn đều ở trong phủ, đợi trở về hỏi xem bọn họ  xảy  chuyện gì.”
 
“Chỉ  điều, nhà chúng  rốt cuộc là  gây thù chuốc oán với ai? Tử Giang   cùng Đại hoàng tử mưu phản?”
 
Ta im lặng  đáp,   vì sợ hãi.
 
Mà là vì tất cả những gì đang xảy  chính là điều  mong đợi.
 
Nếu Đại hoàng tử  chết,   Triệu Hoằng Huyền  thể  phong  Thái tử?
 
Hắn   lên  Thái tử, sẽ chỉ càng thêm nóng vội  chiếm lấy hoàng vị chí cao vô thượng .
 
Càng dễ dàng  ,   sẽ  càng điên cuồng.
 
Thứ   chính là sự điên cuồng  của .
 
15
 
Xe ngựa đến phủ Trấn Quốc công, xung quanh đều là  của Triệu Hoằng Huyền.
 
Mẫu   xuống kiệu, thị vệ bên cạnh  chặn giữa  và bà.
 
Mẫu  hoảng hốt: "Các ngươi   gì? Nơi  là phủ Trấn Quốc công!"
 
Thị vệ lập tức rút nửa thanh kiếm : "Thái tử Điện hạ  mời Tô tiểu thư  cung thưởng hoa, đợi  khi kết thúc, sẽ đưa Tô tiểu thư trở về, mời phu nhân về phủ ."
 
"Cái ...     thể như ? Con gái nhà  còn  xuất giá,  …"
 
Tên thị vệ  đột ngột rút kiếm , đặt ngang ở  cổ : "Đi   ,   các ngươi  quyền quyết định! Ti chức cũng chỉ là phụng mệnh  việc."
 
Nhìn thấy sự do dự trong ánh mắt của thị vệ,  hiểu .
 
Triệu Hoằng Huyền giỏi nhất chính là nắm lấy yếu điểm của tất cả  , ép buộc bọn họ  trung thành với , ép bọn họ  phục tùng vô điều kiện và   giới hạn.
 
Ta mím môi, cố gắng tỏ  bình thản, trấn an mẫu : "Mẫu , Oán Nhi sẽ   ."
 
"Thay con gái hỏi thăm phụ , rượu hoa lê  tìm thấy ? Con  thèm ."