Sao còn  nhấn mạnh là  cũng ở đây?
 
Chẳng  như thế sẽ   khác nghĩ rằng ngoài Trường Công Chúa ,  cũng đang nhòm ngó  ?
 
Ta bối rối  về phía Từ An Nghĩa.
 
Sắc mặt  tái nhợt, dáng vẻ yếu ớt  thể tự gánh vác, trọng tâm nửa   đều dựa  vai .
 
Hương thơm nhè nhẹ của gỗ lê pha lẫn mùi m.á.u nồng đậm, khiến lòng  bồn chồn.
 
Ta   coi trọng danh tiết, nên định đẩy   một chút, tránh để  khác  thấy.
 
Hắn  đưa tay đặt lên vai , đôi môi mỏng nhợt nhạt  mở : "Ngươi sợ ? Sợ   hỏng danh tiết của ngươi,  là sợ  ai hiểu lầm gì ?"
 
Ta  ngẩn .
 
Danh tiết trong sách gì đó,  căn bản  bận tâm.
 
Đã sống   nữa, điều duy nhất trong đầu  là báo thù Triệu Hoằng Huyền và bảo vệ gia đình bình an.
 
Hắn yên lặng   chằm chằm,  đôi mắt đào hoa sâu thẳm, khiến    thể   chút cảm xúc nào.
 
Ta  thể hiểu  , những suy nghĩ  đó cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
 
Kiếp    tiếc mạng sống để cứu ,   tưởng  là vì tình cảm.
 
   bây giờ, cử chỉ và biểu cảm của  thực sự khiến    thể đoán nổi.
 
Ta  đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Chính ngươi mới trọng lễ nghĩa,   ..."
 
10
 
Lúc ,  tiếng hô to và dẫn đường của tiểu thái giám, Hoàng thượng dẫn   chạy đến.
 
Mọi   thấy  cũng  mặt, đều thoáng ngẩn .
 
Ta còn  kịp phản ứng thì Từ An Nghĩa  nắm lấy cổ tay , kéo lên phía  vài bước  quỳ xuống.
 
"Thần  tội. Thần vì quá lo lắng cho tình trạng của Oán Nhi  khi  rơi xuống nước,  tin nàng theo Hoàng thượng đến đây bắt thích khách, liền tự ý tìm đến chỗ . Mong hoàng thượng giáng tội!"
 
"Hoàng thượng một ngày trăm công ngàn việc, quan tâm muôn dân Đại Âm, thần đây chỉ là chút tình riêng,  dám  phiền Hoàng thượng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dan-theo-gia-toc-thay-doi-trieu-dai/chuong-6.html.]
 
"Chỉ là hôm nay Oán Nhi  thích khách đẩy xuống nước, trong khi ở  nước còn  thích khách kéo xuống . Trước mặt bao nhiêu , thần  bế nàng lên, khiến nàng kinh sợ, mất  thanh danh. Thần  thể  lo lắng, lúc  mới  để ý đến lễ nghi mà lỗ mãng tìm đến đây…"
 
Hắn liên tục giải thích cặn kẽ,  nhiều đến nỗi ngay cả Hoàng thượng cũng  chịu nổi, phẩy tay xoa tai,  kiên nhẫn ngắt lời .
 
"Được  , trẫm  . Ái khanh  cần lặp  lặp  giải thích như  nữa."
 
"Ý của ái khanh, trẫm cũng hiểu."
 
"Hôm nay hai ngươi   chút tiếp xúc  mật, trẫm thấy hai  các ngươi cũng là tìnhd đầu ý hợp, để trẫm  mai một , ban hôn cho các ngươi ."
 
Nghe đến "ban hôn,"  ngẩn ngơ tại chỗ.
 
Sao đột nhiên  ban hôn cho  và Từ An Nghĩa chứ?
 
Ta còn  kịp phản ứng thì     đè  cổ, cùng Từ An Nghĩa khấu đầu tạ ơn Hoàng thượng.
 
"Ta  đồng ý!" Trường Công Chúa mặc kệ ngăn cản, xông  trong phòng,  tay   từ lúc nào  cầm một cây roi chín đoạn, vung tay định đánh   .
 
Ta còn đang quỳ nhưng cây roi   Từ An Nghĩa giơ tay giữ  giật lấy,  vứt sang một bên.
 
Hắn chắp tay  mặt: "Hoàng thượng đang ở đây, xin Công chúa tự trọng."
 
Ống tay áo rộng của  khẽ trượt xuống, để lộ  cánh tay của .
 
Trên cánh tay  một vết thương dài mấy tấc khiến    thấy mà giật , m.á.u từ đó vẫn  khô hẳn.
 
Cử động  của  khiến mấy giọt m.á.u đỏ tươi rơi xuống.
 
Bị đoạt mất roi chín khúc, Trường Công Chúa lập tức quỳ xuống, ôm lấy chân Hoàng thượng  lóc.
 
"Phụ hoàng! Chẳng   chuyện  luôn chiều theo Phượng Dương ? Phượng Dương  yêu thích Từ thị lang từ lâu, dù phương pháp  chỗ  đúng nhưng   thể  ban hôn là ban hôn như  !"
 
"Hơn nữa, Tô Oán Nhi   Nhị ca  trúng ,  ban hôn cho nàng  vương phi của nhị ca   ? Đừng để nàng cướp mất  của con!"
 
Hoàng Thượng  , sắc mặt đ liền  đổi: "Cái gì gọi là nhị ca ngươi   trúng nàng?"
 
"Chính là... nhị ca thích nàng,nhưng sợ phụ hoàng  vui nên  dám  . Vậy nên con mới sai  đẩy nàng xuống nước, tác thành cho nhị ca  thể  hùng cứu mỹ nhân. Ai ngờ nàng  mà   bơi, ở trong nước còn đạp nhị ca, khiến cho nhị ca suýt c.h.ế.t đuối nữa!"
 
"Đồ nữ nhân độc ác như ,  xứng với nhị ca,  càng  xứng với Từ An Nghĩa!"
 
Trường Công Chúa càng  càng kích động, thậm chí  rõ ràng hết tất cả chuyện gọi là "thích khách."