Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 465
Cập nhật lúc: 2025-10-06 01:50:58
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn thấy từng con chữ của Nhiếp Mông, Vân Sơ tựa như thấy nét bút của Nhiếp Chu, phụ tử bọn họ đều là những bậc cốt khí.
Bài thi của cũng nhiều thả thẻ bài nhất, chính là Trạng Nguyên trong kỳ vọng của tất cả .
Nhiếp Mông mới mười sáu tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, nàng đứa bé cuốn tranh đấu triều.
Cũng cùng lý do đó, dù Mạnh Thâm và Vân Chấn Giang xuất chúng đến mấy, nàng cũng tuyệt đối để chúng trổ hết tài năng trong kỳ thi đình .
Vân Sơ đặt thẻ bài của xuống.
Sở Hoằng Du thấy Vân Sơ chọn ba đầu, đôi mắt lập tức bừng sáng.
Hắn cất giọng sang sảng với các vị trọng thần và chư vị cống sĩ: “Thí sinh Phùng Toàn Nghĩa ở ?”
Phùng Toàn Nghĩa bước : “Học sinh mặt.”
Hắn là nhà đẻ của tiên Thái hậu, lúc Thái hậu mưu nghịch, bộ Phùng gia phán lưu đày. Sau khi Nhiếp Chính Vương lên nắm quyền, Phùng gia miễn hình phạt, trở kinh thành, vẫn cư trú trong tòa nhà của Phùng gia, nhi tử Phùng gia cũng tên trong danh sách tham gia khoa cử.
“Phùng Toàn Nghĩa trung hậu thành thật, văn chương vững vàng, sâu sắc, khiến nghiền ngẫm, trẫm hài lòng.” Sở Hoằng Du cầm lấy bút lông, đích hạ bút: “Phùng Toàn Nghĩa, Đệ nhất giáp, đầu.”
Hắn dứt lời thì cả triều đình bỗng chốc lặng như tờ.
Bọn họ đều Phùng Toàn Nghĩa là ai, là huyết mạch tộc của Nhiếp Chính Vương, nhưng trong những bài văn , bài nào là của Phùng Toàn Nghĩa .
Gà Mái Leo Núi
Cho dù chỉ một chút thôi thì bọn họ cũng sẽ ấn tượng, nhưng hiện tại bọn họ nhớ nổi, chứng tỏ Phùng Toàn Nghĩa cũng chẳng tài hoa, là giữa một rừng thí sinh kiệt xuất như , Phùng Toàn Nghĩa quả thực chút tiếng tăm nào.
Một như mà thể trở thành tân khoa Trạng Nguyên ?
Đây chẳng là trò ư?
Phùng Toàn Nghĩa cũng ngây .
Trước quả thực theo học sách vở, nhưng lưu đày hai năm, trải qua nỗi khổ sở từng nên sớm quên sạch kinh sách. Hắn tới tham gia khoa cử cũng chỉ vì Nhiếp Chính Vương ban cho một cơ hội, mới thử vận may một phen.
Hắn ngay cả trong mơ cũng nghĩ tới chỉ thử một mà trở thành Trạng Nguyên.
Đương nhiên, cũng cho rằng bản là giỏi giang gì, chắc chắn là do Nhiếp Chính Vương tác động, khiến tiểu Hoàng đế thể ban cho vị trí nhất giáp.
Hắn mừng rỡ như phát điên, quỳ xuống tạ ơn: “Hoàng Thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Sở Thụy khẽ nhíu đôi mày kiếm.
Hắn quả thực rõ Vân Sơ rốt cuộc gì.
Ba năm mới một kỳ thi đình, chẳng nàng nên nhân cơ hội đề bạt tâm phúc, sắp xếp các vị trí trong triều ư? Vì đề cử Phùng Toàn Nghĩa?
nhanh hiểu nguyên do.
Bởi vì vị trí thứ hai là Lâm gia, chính là ruột của Lâm Cường, tài học cũng chẳng gì nổi bật.
Hắn dự định sẽ sắp xếp hai hàng Tứ giáp, một chức quan nhỏ trong triều là đủ.
Hắn thật ngờ cuối cùng một thành Trạng Nguyên, một thành Bảng Nhãn.
Vân Sơ phủng sát !
Sở Thụy lên chỗ cao, ánh mắt xuyên qua rèm châu, dừng Vân Sơ.
Vân Sơ thẳng , khẽ nhếch môi, nở một nụ thâm thúy.
Hiện giờ Lý thủ phụ đang gấp rút lôi kéo các vị đại thần bãi miễn Nhiếp Chính Vương, nhưng nhiều vẫn còn ngần ngừ quyết, sợ rằng nếu bãi miễn thất bại thì sẽ Nhiếp Chính Vương trả thù.
Chính bởi , Thái Hậu mới quyết nghị đề bạt Phùng gia và Lâm gia để những kẻ vẫn còn ngần ngại đó sớm định đoạt.
“Nhiếp Mông, nhất giáp, hàng thứ ba.”
Sở Hoằng Du hạ bút tên tam giáp.
Các triều thần chẳng khỏi xôn xao, nhịn kẽ khàng bàn tán.
“Nhiếp Mông tài hoa hơn , xứng đáng khôi nguyên nhưng chỉ thứ ba.”
“Đứng khác cũng đành , nhưng hai kẻ họ Phùng, họ Lâm nào chút tài hoa nào đáng kể.”
“Nhiếp đại nhân ngã xuống t.h.ả.m khốc, trưởng tử đ.á.n.h mất danh hiệu khôi nguyên, thật là đáng tiếc. Hoàng Thượng còn quá bé, thấu nhân tình.”
“Ngươi vẫn tường ư? Hiển nhiên là Nhiếp Chính Vương ép Hoàng Thượng khâm điểm cho hai gã . Nhiếp Chính Vương là phụ thần đầu bá quan, Hoàng Thượng đành theo lời .”
“Nhiếp Chính Vương... ai chà...”
Quan trong triều đều thi lắc đầu ngán ngẩm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-465.html.]
Kỳ thi đình ba năm kết thúc.
Trong tam giáp, chỉ mỗi Nhiếp Mông là khiến tâm phục khẩu phục, hai kẻ đầu bảng thì ai công nhận.
Một đám học sinh cố ý bài thi của hai , hai bài văn thể là chép y hệt, ý tứ tuy mới lạ nhưng chẳng mấy sáng giá, bất xứng với danh vị khôi nguyên, bảng nhãn.
Thánh Thượng tự khâm điểm, đám học sinh dẫu bất mãn cũng đành nhẫn chịu, gương mặt đều mang vẻ hân hoan chúc mừng giả tạo.
Cùng lúc đó, các triều thần cũng tụ tập quanh Nhiếp Chính Vương.
“Tân khoa Trạng Nguyên Bảng Nhãn đều là của Nhiếp Chính Vương, xin chúc mừng Vương gia.”
“Phùng gia Lâm gia cách dạy con, thật là khiến khác khỏi khâm phục.”
“Hai sẽ trực tiếp Hàn Lâm Viện, tiền đồ xán lạn.”
“...”
Sở Thụy lạnh.
Đám ngoài mặt chúc mừng, nhưng trong lòng hẳn thầm rủa đến vạn .
Vốn dĩ y khôi phục thanh danh của Phùng gia và Lâm gia, nếu Vân Sơ ban cơ hội , dám từ chối.
“Chư vị quá khen .” Sở Thụy chắp tay đáp lời: “Bổn vương còn việc cần tấu trình Hoàng Thượng, xin cáo từ, tiện tiếp chuyện chư vị.”
Y rời , các triều thần liền lập tức biến sắc.
“Nhiếp Chính Vương quá ư càn rỡ, cả gan nhúng tay khoa cử.”
“Hắn từng sớm đề bạt Lâm gia thống soái Ngự Lâm Quân, nay để Lâm gia đoạt danh Bảng Nhãn, chẳng lẽ khôi phục thế lực ngoại thích của mẫu y?”
“Rốt cuộc Nhiếp Chính Vương mưu đồ gì, thực sự rõ.”
“Đó là do ngươi ngu dốt. Ta đoán đang nhăm nhe ngôi vị .”
“Hắn danh chính, ngôn thuận...”
“Nếu danh chính ngôn thuận thì cần gì bày mưu tính kế lắm đến thế...”
“Không , tìm Lý thủ phụ bàn bạc đôi lời.”
“Ai chà, cũng thôi.”
Một đám kéo đến chỗ Lý thủ phụ.
Sở Thụy tiến đến mặt Sở Hoằng Du: “Hoàng Thượng.”
Sau khi tan triều, Sở Hoằng Du hội ý cùng Mạnh Thâm và Vân Chấn Giang.
Kỳ thi đình , Mạnh Thâm đầu nhị giáp, Vân Chấn Giang giữa tam giáp, thứ bậc của hai vị quả thực chẳng tồi, còn Đới Hoành, cũng trong hàng tam giáp.
Hoàng Thượng đang hỏi ý hai vị xem nhậm chức tại nha môn nào, sẽ sai sắp xếp.
Đang lúc trò chuyện, Sở Thụy chợt tới, Sở Hoằng Du lập tức chuyển sang đề tài khác, : “Thâm , Vân , hai vị vất vả suốt buổi sáng, cứ lui .”
Hai vị chắp tay cúi đầu cáo lui.
“Hoàng Thượng càng ngày càng khí độ của bậc đế vương.” Sở Thụy tỏ vẻ vui mừng: “Tiên hoàng hề chọn sai kế vị.”
Sở Hoằng Du trưng dáng vẻ hồn nhiên: “Đó là nhờ Nhiếp Chính Vương dạy bảo chu đáo.”
“Thần dám nhận.” Sở Thụy khẽ nở nụ : “Hoàng Thượng là một minh quân, Thái Hậu cũng là một hiền hậu. Đáng tiếc, hai là mẫu tử ruột thịt, bằng mối quan hệ hẳn sẽ khăng khít như tiên hoàng và tiên Thái Hậu.”
Gương mặt non nớt của Sở Hoằng Du lập tức đanh .
Hắn rõ ràng mẫu chính là sinh .
phụ và nương đều dặn dò để lộ chuyện ngoài, bởi lẽ khi sinh , mẫu vẫn còn là Tạ phu nhân, là thê tử của Tạ Cảnh Ngọc. Nếu bại lộ, ắt sẽ kẻ nghi ngờ huyết mạch hoàng thất.
Khi , tình thế sẽ càng thêm khó giải quyết.
Hắn lạnh nhạt : “Nhiếp Chính Vương lời gì, cứ việc thẳng.”
“Thái Hậu tất nhiên sẽ mong con ruột của lên ngôi hoàng đế.” Sở Thụy hạ thấp giọng: “Đợi đến khi Yến Vương trưởng thành, e là ngôi vị của Hoàng Thượng khó mà giữ vững.”
Sở Hoằng Du nghiêng đầu, thản nhiên đáp: “Châm ngòi ly gián vốn là thủ đoạn của nữ nhân nơi hậu cung, trẫm ngờ Nhiếp Chính Vương cũng yêu thích trò , quả thực vô vị.”
Sắc mặt Sở Thụy tức thì sa sầm.
“Thái Hậu đang đợi trẫm đến An Khang Cung dùng bữa, trẫm xin cáo từ .”
Sở Hoằng Du xoay rời , thật sự thêm bất kỳ câu nào với Sở Thụy.