Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 466
Cập nhật lúc: 2025-10-06 01:50:59
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc đến An Khang Cung, Lâm thị và Vân Nhiễm cũng đang mặt.
Sau khi Vân Nhiễm gả cho Đới Hoành, nàng liên tục m.a.n.g t.h.a.i sinh con, ít khi trở về Vân gia, cũng lâu gặp Vân Sơ.
“Bái kiến Thái Hậu nương nương.” Vân Nhiễm hành lễ thỉnh an xong, nàng mới xuống, cất tiếng gọi: “Đại tỷ.”
“Đới Hoành giờ là tiến sĩ tam giáp, thành tích cũng tệ.” Vân Sơ mỉm : “Trước tiên cứ để đến Hộ bộ rèn giũa một phen chăng?”
Vân Nhiễm mới an tọa lập tức bật dậy: “Đại tỷ, e là thích hợp...”
Hộ bộ đầu lục bộ, mỗi một vị trí đều là miếng bánh béo bở. Tướng công của nàng chỉ là tiến sĩ tam giáp, nào tư cách Hộ bộ? Nàng lo đại tỷ sẽ đời chỉ trích.
“Sớm muộn gì Hộ bộ Thượng thư cũng sẽ bãi miễn.” Vân Sơ trầm giọng : “Một hố một củ cải, Hộ bộ trống một chỗ, đương nhiên giữ cho nhà.”
Hiện giờ việc hai Phùng, Lâm thành Trạng Nguyên Bảng Nhãn thu hút sự chú ý của triều. Nàng chỉ sắp xếp Đới Hoành Hộ bộ một chức quan nhỏ, sẽ khiến quá nhiều để tâm.
“Đại tỷ con thì con cũng đừng chối từ nữa.” Lâm thị : “Con cứ bảo Đới Hoành kiên định việc, chớ phụ tấm lòng của đại tỷ con là .”
Vân Nhiễm gật đầu: “Đại tỷ yên tâm, Đới gia chắc chắn nguyện trung thành với Hoàng Thượng.”
Vân Sơ và Lâm thị thảo luận việc đưa Vân Chấn Giang Binh bộ. Dù vẫn còn nhỏ tuổi, vẫn cần quan sát và học hỏi nhiều điều, cần gấp gáp lên chiến trường.
Thảo luận chuyện triều đình một hồi, Lâm thị khẽ thở dài, lấy một phong thư từ trong tay áo đưa cho Vân Sơ: “Đây là thư do tín của cha con đưa tới.”
Năm , khi Sở Dực mất tích, Vân Sơ thư cho phụ nàng, nhờ an bài tín đến Đông Lăng ngóng tin tức. Cuối cùng, thư tín cũng gửi về.
vẻ mặt của Lâm thị, Vân Sơ thật dám mở phong thư .
“Sơ nhi, hãy chấp nhận sự thật , y mất tích, mà là... mất .” Trong lòng Lâm thị cũng vô cùng khó chịu: “Cũng may Du ca nhi tranh đua, vững ngôi vị hoàng đế, con thành Thái Hậu, cũng thể hưởng phúc. Chớ nên hoài niệm khuất.”
Vân Sơ cúi đầu, mở thư .
Vài lời ít ỏi tựa như một thanh gỗ lớn giáng thẳng đầu nàng, khiến Vân Sơ ngạt thở.
“Tìm, tìm thấy...” Lâm thị thở dài: “Mỗi ngày đều t.h.i t.h.ể dạt bờ biển, đều là c.h.ế.t trận, t.h.i t.h.ể hủy hoại, khuyết thiếu nhiều, thể phân biệt , Sơ nhi, con...”
“Nương, con .”
Vân Sơ nhẹ nhàng đáp, chẳng hề cảm nhận chút cảm xúc nào, nàng gấp bức thư bỏ trong tay áo.
Lâm thị sờ tóc nàng: “Ta bảo cha con còn rút về.”
“Không, tiếp tục tìm.” Vân Sơ ngẩng đầu: “Không cần tìm thi thể, tìm sống, nhất định còn sống.”
Gà Mái Leo Núi
“Con...” Lâm thị lắc đầu: “Được , để thư gửi qua đó.”
Nếu tìm là chấp niệm của Sơ nhi, thì cứ tiếp tục như .
Vân Sơ nghĩ, lâu như mà vẫn tin tức gì của Sở Dực, thể là c.h.ế.t thật .
Từ đến nay, luôn là một nam nhân trách nhiệm, đối với quốc gia, đối với thần dân, đối với nhà, đều thể tròn bổn phận, thậm chí còn vượt xa thường.
Nếu còn sống thì chắc chắn sẽ trở về bên cạnh nàng và hài tử.
Nàng tin tưởng còn sống nhưng tại về chứ?
Hắn cũng mất trí nhớ giống Tạ Thế Doãn ?
Không là khả năng nhưng thật sự là quá nhỏ nhoi.
Còn một khả năng nữa là rơi tay giặc, kẻ địch bắt giữ, mất tự do nên mới về .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-466.html.]
Điều duy nhất nàng thể là triệt hạ Đông Lăng.
Buổi thượng triều hôm , một tin tức vô cùng lành truyền về, Hoàng đế Đông Lăng mưu sát. Vì lập Thái tử, Đông Lăng nháy mắt đại loạn.
Hoàng thất Đông Lăng đại loạn, nội đấu nghiêm trọng.
Tướng sĩ Đại Tấn thừa cơ hội đổ bộ lên đất Đông Lăng, chỉ mất ba ngày đ.á.n.h chiếm ba thành trì ở Lâm Hải.
Lãnh địa của Đông Lăng tuy nhỏ nhưng cũng hơn ba mươi thành trì. Nếu cứ đ.á.n.h tiếp thì khó tránh khỏi tổn thất nghiêm trọng nên Uy Võ tướng quân ý ép Đông Lăng đầu hàng thu phục bộ.
“Cứ theo chiến lược của Uy Võ tướng quân.” Vân Sơ mở miệng : “Nhất định chú ý, đảm bảo phí tổn, đừng đ.á.n.h lâu dài.”
Lính truyền tin nhận lệnh rời .
Vân Sơ nhớ tới đời , hình như nàng từng đến chuyện Hoàng đế Đông Lăng mưu sát.
khi đó nàng chỉ là một phụ nhân thu trong hậu trạch Tạ gia, mấy quan tâm tới thế cục trong triều nên cũng rõ là bản nhớ nhầm .
Nàng thu suy nghĩ, tiếp tục triều thần thượng tấu.
Lúc tiết trời xuân, nông hộ bắt đầu cày cấy gieo giống, tình hình phát triển , nhưng vẫn cần tu sửa đê điều thủy lợi, tránh việc tới mùa hạ sẽ xảy lũ lụt ngập úng...
Những chuyện dân sinh đại sự mang bàn luận, đưa kế hoạch đó cho thi hành.
Lúc , một đại thần bước lên : “Bẩm báo Hoàng thượng và Thái hậu, nửa tháng huyện Trường Cam phát ôn dịch rõ nguyên nhân. Vốn dĩ chuyện gì lớn nhưng chỉ mới nửa tháng ngắn ngủi mà ôn dịch lan sang sáu bảy huyện thành, nhiễm bệnh càng ngày càng nhiều...”
Sở Hoằng Du nhíu mày: “Huyện Trường Cam là nơi nào?”
“Huyện Trường Cam là một huyện thành ở đất phong của Thành Vương.” Hộ bộ Thượng thư trả lời: “Ôn dịch xuất hiện ở huyện Trường Cam đầu tiên, đó lan khỏi phạm vi đất phong của Thành Vương, xu hướng đang tiếp tục lây lan.”
Vân Sơ cất lời: “Tốc độ lây lan nhanh đến thế, thiết gom thảy bệnh nhân về một nơi, bằng , đại sự ắt khó bề kiểm soát. Việc , giao Hộ bộ Thượng thư Chu ái khanh quyền xử lý, ái khanh thấy thế nào?”
Chu đại nhân tiến khỏi hàng: “Khải bẩm Thái Hậu nương nương, thần tuân lệnh.”
Tuy Hộ bộ quốc khố trống rỗng, song trong cảnh dịch bệnh hoành hành thế , cũng cần bóp bụng chi khoản, bởi lẽ một khi bệnh dịch bùng phát rộng khắp, hậu quả ắt khôn lường.
Chu đại nhân chọn một vị quan viên Tứ phẩm xuất bàng chi trong phủ , trao cho mười ngàn lượng bạc trắng, d.ư.ợ.c liệu cùng hai mươi lang trung, cấp tốc lên đường kể ngày đêm đến Ninh Châu, tức là đất phong của Thành Vương điện hạ.
Thành Vương chính là lục hoàng tử năm xưa, kẻ gian ám toán, mất một bên tai, lầm lỡ phạm tội nên tiên hoàng đày đến đất phong.
Ninh Châu cách kinh thành chẳng quá xa xôi, hơn nữa thuộc chốn thâm sơn cùng cốc, từ đó thể thấy tiên hoàng ắt hẳn vẫn còn chút cưng chiều đứa con nên hình hài .
Mấy năm nay, Thành Vương thống trị Ninh Châu khá , quả khiến Vân Sơ bằng con mắt khác.
Ai ngờ, sáng sớm hôm , cả giờ thượng triều, một tin khẩn truyền về An Khang Cung ——
Đoàn xe vận chuyển d.ư.ợ.c liệu cùng các lang trung đến Ninh Châu ngày hôm qua thổ phỉ chặn đ.á.n.h cướp bóc ngay giữa đường.
Việc truyền tới triều đình, chúng thần đều kinh ngạc xôn xao.
“Trên quan đạo từ kinh thành đến Ninh Châu dám xuất hiện thổ phỉ ư?”
“Chẳng thổ phỉ ở Đại Tấn sớm Thế Tông hoàng đế tiễu trừ sạch sẽ !”
Thế Tông hoàng đế chính là Thái Thượng Hoàng Sở Dực, khi Sở Hoằng Du đăng cơ truy phong danh hiệu hoàng đế cho .
“Lúc Thế Tông hoàng đế uy chấn thiên hạ, đám thổ phỉ đó đều khiếp sợ mà ẩn . Hiện giờ Thế Tông hoàng đế băng hà, bọn chúng tập hợp với , Đông Sơn tái khởi. Đám hãn phỉ quả là cầm thú, đó đều là d.ư.ợ.c liệu quý báu cùng đại phu cứu nhân độ thế!”
“Số nhiễm bệnh ở Ninh Châu ngừng tăng lên, mới ngày hôm qua táng mạng hơn trăm sinh linh. Việc thể chậm trễ thêm nữa, tiêu diệt đám thổ phỉ, đoạt d.ư.ợ.c liệu cùng các đại phu.”
“Trong triều còn nào khả năng dẫn quân tiễu phỉ chứ...”
Chúng thần xôn xao bàn tán ngớt.