Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 469
Cập nhật lúc: 2025-10-06 01:51:02
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vân Sơ Thục thái phi về phía Thuận Vương, thấy con bọn họ cùng chung chí hướng, lúc mới gật đầu : “Thuận Vương còn nhỏ, vẫn cần dẫn dắt. Ai gia cử Hướng đại nhân cùng với lão thất, Thục phi thấy chăng?”
Thục thái phi vô cùng mừng rỡ: “Thật là còn gì hơn.”
Vân Sơ : “Lão thất, ngươi là Vương gia, Hướng đại nhân ắt sẽ hành sự theo lệnh của ngươi, song ngươi nhớ kỹ, Hướng đại nhân thấu hiểu cách xử lý dịch bệnh hơn ngươi. Ngươi hãy chăm chú quan sát, học hỏi nhiều, bớt lời, minh bạch ?”
Thuận Vương chắp tay: “Thần rõ, đa tạ Thái Hậu.”
Song, còn kịp đợi đến buổi lâm triều hôm để quyết định đại sự, một tin khẩn truyền về từ Ninh Châu.
“Khải bẩm Hoàng Thượng, Thái Hậu, một vị nữ y xuất hiện gần Ninh Châu, ban 'cam lộ' cho bệnh. Chỉ cần uống 'cam lộ' là bệnh tật tiêu tan, chẳng cần t.h.u.ố.c thang, cũng vì mà vị nữ y trăm họ xưng tụng là Thiên Nữ nương nương.”
“Thành Vương thỉnh Thiên Nữ nương nương đến Ninh Châu ban phát cam lộ, còn ban cháo, phát thuốc, trấn an lòng dân. Dân chúng xung quanh Ninh Châu đều thu hút tới đó, ôn dịch cứ thế mà dẹp yên.”
“Triều đình cần phái đến đó nữa.”
Vân Sơ nhíu mày.
Thiên Nữ nương nương?
Chưa từng qua danh hào bao giờ, nàng cảm thấy dường như điều gì đó .
“Hướng đại nhân, Thuận Vương, hai vị khanh vẫn nên đến đó một chuyến.” Vân Sơ mở miệng : “Thành Vương ban cháo phát thuốc, ắt cần đến ngân khố. Khoản ngân khố đương nhiên do triều đình chi trả, hai vị hãy đến Ninh Châu hiệp trợ Thành Vương, giải quyết những vấn đề còn .”
Hướng đại nhân và Thuận Vương bước khỏi hàng ngũ: “Thần tuân lệnh, Thái Hậu.”
Sau khi bãi triều, Vân Sơ càng suy nghĩ càng cảm thấy bất .
Nếu ôn dịch nghiêm trọng như , phạm vi lan tràn rộng khắp như thế, một lọ cam lộ của một nữ y thể giải quyết ôn dịch một cách đơn giản đến thế?
Nàng trở về An Khang Cung, lấy địa đồ quan sát.
Nàng thấy một đại thành ở gần Ninh Châu, chính là Ký Châu.
“Ký Châu...” Vân Sơ khẽ khựng : “Thu Đồng, gần đây tin tức gì về Tạ Thế An chăng?”
Thu Đồng trả lời: “Nguyên thị đưa Tạ Thế Khang và Tạ Thế Duy về Ký Châu, ở tại cố trạch Tạ gia. Tạ Thế An hiện đang kinh doanh buôn bán, thu mua hàng hóa từ khắp các nơi, đó về Ký Châu để phân phối. E rằng hiện tại đang ở các vùng khác thu mua hàng hóa.”
“Chưa chắc...” Vân Sơ trầm mặc: “Hắn hạng cam chịu phận.”
Trong Tứ dân, thương nhân vốn là kẻ hèn mọn nhất. Tạ Thế An là kẻ kiêu ngạo, thể cam tâm tình nguyện thương nhân?
Nếu vượt lên giai cấp thì chỉ thể dựa kẻ quyền thế... khắp Đại Tấn, thể ba tấc lưỡi của Tạ Thế An thuyết phục, e rằng cũng chỉ lục hoàng tử Thành Vương mà thôi.
Nàng thầm đoán, Tạ Thế An ắt hẳn đang ở bên cạnh Thành Vương.
nàng hiểu tại xuất hiện một Thiên Nữ nương nương, rốt cuộc là mưu đồ gì?
Tuy nhiên, chỉ trong chớp mắt, Vân Sơ đoán nguyên nhân.
Mấy ngày tiếp theo, danh tiếng của Thiên Nữ nương nương càng ngày càng vang xa, đến cả lê dân bách tính trong kinh thành cũng tin tức .
Hướng đại nhân ở Ninh Châu gửi thư về kinh, càng ngày càng nhiều bá tánh từ khắp các huyện thành lũ lượt đổ về Ninh Châu, cầu xin Thiên Nữ nương nương ban phát cam lộ.
Lời đồn về cam lộ truyền xa càng thêm huyền ảo, chỉ cần uống một ngụm là thể trị bách bệnh, là nước thánh trời ban.
Dân cư Ninh Châu ban sơ chỉ chừng sáu bảy vạn nhân khẩu, song vì thiên nữ nương nương ban cam lộ mà bá tánh ngừng kéo đến đó, khiến nhân khẩu tăng vọt đến hơn hai mươi vạn , lượng vẫn ngừng gia tăng.
“Thành Vương mưu nghịch!” Đến cả một ấu đế như Sở Hoằng Du cũng thể rõ cục diện: “Thủ hạ của y chỉ một ngàn phủ binh, binh lính Ninh Châu cũng chỉ vỏn vẹn ba ngàn, quả là quá ít ỏi. Bởi y mới dùng kế để lôi kéo bá tánh tụ tập, y đối chọi với kinh thành ?”
Người thể triều quan thì kẻ ngốc, ánh mắt của tất cả đều đổ dồn về phía Nguyên đại nhân.
Gà Mái Leo Núi
Nguyên đại nhân, trưởng của Nguyên thái phi, cữu cữu của Thành Vương, giữ chức quan Tam phẩm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-469.html.]
Y quỳ sụp xuống: “Xin Hoàng Thượng Thái Hậu minh giám, vi thần quả thực chuyện , cũng rõ Thành Vương điện hạ gì...”
Vân Sơ trầm ngâm.
Nàng lạnh giọng phán rằng: “Lập tức truyền lệnh xuống, tất cả tri phủ, tri huyện của các huyện thành lân cận Ninh Châu quản thúc bá tánh địa phương...”
Chính lệnh ban hơn nửa ngày, thế nhưng các tri phủ, tri huyện căn bản thể quản thúc dân chúng.
Vừa thiên nữ nương nương ban cam lộ trị bách bệnh, bá tánh cứ như phát cuồng, dắt già dìu trẻ kéo tìm thiên nữ nương nương để thỉnh cam lộ.
Bá tánh kinh thành cũng tin, lòng bắt đầu rục rịch xao động.
“Ngươi , ở Ninh Châu một vị thiên nữ nương nương, chỉ cần uống cam lộ nàng ban thì cần dùng t.h.u.ố.c mà dịch bệnh cũng tiêu tan, chỉ trị ôn dịch mà còn thể tiêu trừ bệnh tật, quả thật vô cùng thần diệu.”
“Dù Ninh Châu cách kinh thành xa, chi bằng chúng cũng đến đó cầu cam lộ uống thử xem , uống dù cũng hơn uống.”
“Ngươi thấy triều đình hạ chính lệnh cấm bá tánh mù quáng đổ xô đến Ninh Châu , công văn thông hành mới đến, kháng chỉ tất sẽ bắt giữ.”
“Vì triều đình cho bá tánh đến đó?”
Lúc , một đám nho sinh cũng tham gia luận bàn.
“Vì cấm ư? Bởi vì nơi đó vô cùng quỷ dị.”
“Dịch bệnh hoành hành nghiêm trọng đến , ngay cả đại phu cũng đành bó tay, há lẽ một ngụm cam lộ thể chữa khỏi ?”
“Giờ đây mấy mươi vạn bá tánh tụ tập tại Ninh Châu, nhiều như , việc ăn uống tiêu tiểu đều là vấn đề lớn, tất sẽ xảy biến cố.”
Quan niệm của kẻ sĩ quả nhiên khác hẳn thường dân.
“Bởi cam lộ là do thiên nữ nương nương ban tặng, thiên nữ nương nương là thần nữ, đương nhiên thể trị dịch bệnh.”
“Nếu cơ hội, chắc chắn sẽ đến Ninh Châu uống một ngụm cam lộ, đôi mắt mẫu mù lòa cả đời, mong thể một nữa thấy ánh sáng.”
“Tiểu nhi tử nhà lọt lòng ốm yếu, cũng đưa nó cầu thiên nữ nương nương ban cam lộ, chỉ cần uống một ngụm là thỏa nguyện, còn mong gì hơn thế.”
“...”
lúc bá tánh đang bàn tán sôi nổi, từ phía Ninh Châu truyền về một tin tức khẩn.
“Bẩm Hoàng Thượng Thái Hậu, Châu mục Ninh Châu Thành Vương dẫn theo bộ tùy tùng, phủ binh cùng vị thiên nữ nương nương tiến về kinh thành, phát cam lộ, lôi kéo vô bá tánh theo, nhân vượt hơn hai mươi vạn !”
Lời thốt , thể triều đình đều kinh hãi.
Hai trăm ngàn là con nhỏ.
Phải rằng tướng sĩ đóng giữ Tây Cương cũng chỉ mới hơn hai trăm ngàn, tướng sĩ tấn công Đông Lăng cộng cũng tới hai trăm ngàn.
Hai trăm ngàn dân chúng là một con khổng lồ, đủ khiến triều đình cảm thấy áp lực.
“Thành Vương mang theo hai trăm ngàn tiến về kinh thành, đây rõ ràng là tạo phản!”
“Hoàng Thượng, Thái Hậu, kính xin mau chóng điều binh khiển tướng, bức lui Thành Vương cùng đám loạn dân !”
Vân Sơ khẽ xoa hổ khẩu, trong lòng ngừng suy tính.
Hai trăm ngàn đều là dân thường, tuy đông đúc nhưng sức chiến đấu đáng kể.
Kinh thành ba ngàn quân binh trấn giữ, nào cũng thể lấy một địch mười, cách khác, cho dù đám xông thì kinh thành cũng chẳng gặp vấn đề gì to tát.
đối phương là bách tính tay tấc sắt, đ.á.n.h thắng bá tánh mất dân tâm, dù thắng bại thì kết cục cuối cùng cũng chỉ thua.
Thành Vương và Tạ Thế An đang đ.á.n.h lòng dân, kỳ thực, chỉ cần tay từ khía cạnh dân tâm là thể giải quyết việc dễ dàng, căn bản cần giương đao múa kiếm, tạo thành những cuộc c.h.é.m g.i.ế.c vô nghĩa.
Nàng trầm ngâm giây lát : “Nếu Thành Vương dẫn rời khỏi Ninh Châu thì chúng cũng sẽ tiện điều động nhân thủ đến tra xét manh mối.”