Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 480

Cập nhật lúc: 2025-10-06 01:51:13
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hỡi các vị phụ lão hương , chính là Thiên nữ nương nương mà các vị vẫn thường nhắc đến. Các vị kính ngưỡng , yêu quý , thậm chí quỳ lạy , với hy vọng thể giúp các vị tiêu trừ ốm đau bệnh tật...” Đào Quế Chi chậm rãi cất lời: “Thực xin , khiến các vị thất vọng . Kỳ thực, nào Thiên nữ nương nương gì. Cái gọi là ‘nước cam lộ’ , căn bản chẳng thể tiêu tai trừ bệnh...”

Đám đông bên lập tức xôn xao hoảng loạn.

Trước khi uống ‘nước cam lộ’ ngày hôm nay, tâm trí của bọn họ vẫn còn mơ màng hồ đồ. khi dùng t.h.u.ố.c giải, đầu óc bắt đầu khôi phục khả năng tư duy. Giờ đây, Đào Quế Chi dứt lời, họ tỉnh ngộ.

“Mấy ngày nay quả thật hồ đồ! Vì cớ gì vì thứ ‘nước cam lộ’ vô ích bao chuyện thái quá, đến nỗi ăn ngon, ngủ yên, còn khiến hài tử chịu tội theo.”

“Còn gì để nữa chứ? Chẳng bản mê hoặc thế nào mà theo Thành Vương, suýt chút nữa trở thành đồng lõa của kẻ mưu phản!”

“Thành Vương còn dùng hài tử của chúng để ngăn cản thiên quân vạn mã? Hắn xem chúng là con !”

“Kẻ nào Thành Vương là chân mệnh thiên tử? Quả thật là lời lẽ ch.ó má!”

“Không ! Chúng thể tiếp tục ở đây! Mau chạy thôi!”

“Ta cũng rời !”

Đám đông lập tức trở nên hỗn loạn.

Tạ Thế An chút kinh ngạc khi về phía Đào Quế Chi.

Y rõ đêm qua Đào Quế Chi , gì; cũng rõ sáng sớm hôm nay nàng bên cạnh lu nước để gì.

Y ngàn tính vạn tính cũng chẳng thể ngờ rằng Đào Quế Chi cả gan phản bội y.

Y đoạt lấy cung tiễn từ tay thị vệ, giương cung, buông dây, mũi tên nhọn xé gió bay thẳng về phía Đào Quế Chi.

Đào Quế Chi vẫn còn tiếp tục cổ vũ dân chúng. Nàng tin rằng chỉ cần đủ nhiều, ắt sẽ tích vô vàn phước đức, nhất định thể khiến Khang ca nhi về bên nàng .

Song nàng còn dứt lời, một mũi tên xé gió mà xuyên thẳng qua yết hầu.

Nàng thét lên một tiếng t.h.ả.m thiết, hình đổ vật khỏi đài cao, lập tức nhấn chìm giữa biển .

“Kẻ nào theo phò Thành Vương thì hãy mau rời khỏi từ phía Tây!” Vân Trạch cất giọng rống lớn: “Những kẻ còn , nếu cố ý trợ Trụ vi ngược, thì đừng trách đao kiếm dung tình!”

Dân chúng điên cuồng chạy tháo về phía Tây, một kẻ tuy kịp dùng t.h.u.ố.c giải, nhưng vẫn mơ màng đào tẩu theo dòng .

Hơn hai mươi vạn quả là quá đỗi đông đúc, đương nhiên tránh khỏi cảnh giẫm đạp, song điều đó sá gì, nếu thực sự khơi chiến, e rằng tử thương còn đếm xuể.

Thủ hạ Thành Vương vì ngăn dân chúng tháo chạy, liền tay sát phạt điên cuồng.

Vân Trạch giơ cao tay, lạnh giọng hạ lệnh: “Giết xót!”

Ba vạn quân thủ thành cùng tám ngàn Ngự Lâm Quân chợt như mãnh hổ thoát cũi sổ lồng.

Nhóm tướng sĩ sớm thể kiềm chế nữa, lúc bá tánh bia đỡ đạn, bọn họ chẳng cách nào tay. Giờ đây, bọn họ còn cần cố kỵ điều gì!

Bên Thành Vương lúc chỉ còn vài tên mưu sĩ cùng mấy ngàn phủ binh, thế tấn công ồ ạt của quân thủ thành, bọn chúng căn bản lấy một phần sức lực chống đỡ...

Chưa tới một canh giờ, Thành Vương cùng tất thảy tùy tùng đều bắt sống, giải tới Thừa Thiên Môn.

“Ta sai , sai ...” Thành Vương lóc t.h.ả.m thiết, gào lên: “Thái Hậu, thực lòng sai...”

Binh bại như núi đổ, lúc mới vỡ lẽ rằng bản căn bản hề thực lực, tất thảy đều dựa sự ủng hộ của dân chúng. Dân chúng tan rã, cũng chẳng còn gì trong tay...

“Thái Hậu, thực sự sai ...” Thành Vương ngừng van lơn cầu xin: “Ta vốn dĩ nào lòng đoạt vị, là , chính Tạ Thế An, là xúi giục mưu phản!”

Vân Sơ tường thành, ánh mắt khẽ lướt qua đỉnh đầu Tạ Thế An.

Tạ Thế An ngẩng cao đầu, đối diện với ánh của Vân Sơ.

Bức tường thành sừng sững cao vút.

 

Tạ Thế An ngửa đầu Vân Sơ, gió lớn thổi khiến y phục nàng tung bay, dung nhan nàng cũng theo đó mà mờ ảo khó phân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-480.html.]

Hắn đột nhiên bật : “Chẳng Thái Hậu sẽ xử trí ?”

“Ngươi xúi giục phiên vương mưu phản, phạm tội tày trời như thế, đương nhiên chịu trảm thủ.” Vân Sơ lạnh lùng đáp: “Cũng chẳng cần đợi giờ lành, cứ thế mà thi hành ngay bây giờ! Người , mau triệu đao phủ!”

Gà Mái Leo Núi

Đao phủ nhanh chóng hiện chân tường thành, đè Tạ Thế An xuống một khoảnh đất trống, tay cầm thanh đại đao lạnh lẽo sắc bén, chực phía lưng .

Ánh dương rọi đại đao, phản chiếu một vệt sáng lạnh lẽo đến thấu xương.

“Thái Hậu quả thật nhẫn tâm.” Tạ Thế An ngửa đầu: “Ta từng gọi Thái Hậu là mẫu ròng rã bốn năm trời, một ngày , cả đời , lẽ nào Thái Hậu từng chân tình đối đãi với kẻ con ư?”

Cánh môi Vân Sơ nhếch lên một nụ trào phúng: “Nếu tình thế hôm nay đổi xoay, ai gia là kẻ bại trận, ngươi sẽ dung tha cho ai gia ư?”

“Đương nhiên là sẽ.” Tạ Thế An chút do dự đáp: “Ta tất cả chuyện cũng chỉ vì khôi phục Tạ gia . Chờ đến khi Tạ gia phục hưng, ắt sẽ nghênh đón ngươi về Tạ phủ, để ngươi mẫu của .”

Vân Sơ chỉ khẽ lắc đầu.

Vì cầu sinh, Tạ Thế An quả thật thể thốt bất cứ lời nào.

Nàng dung tha cho hết tới khác, ban cho cơ hội, song cuối cùng, vẫn cứ một mực bước vết xe đổ của kiếp .

Giờ đây, đến lúc tất thảy kết thúc.

Nàng nhẹ nhàng nâng tay hiệu.

Người bên lập tức truyền lệnh của nàng nối tiếp , thẳng đến tận cửa thành. Một vị quan văn ném thẻ lệnh, rống lớn: “Hành hình!”

Đao phủ nâng chén rượu nồng, nhấp một ngụm phun lên lưỡi đao, đoạn vung đao c.h.é.m xuống.

Tạ Thế An ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.

Hắn thấy vị nữ tử tường thành hề liếc , mà thẳng lên nền trời xa xăm.

Vẻ mặt nàng lạnh nhạt như băng, đặt sinh tử của trong mắt...

Mấy năm tình nghĩa mẫu tử, hóa chỉ là một trò .

Đại đao vung xuống, một trận đau đớn thấu xương chợt ập tới.

Trong khoảnh khắc, đầu Tạ Thế An lìa khỏi cổ, m.á.u tươi nóng hổi phun trào.

Đầu lăn tròn đất, đôi mắt vẫn mở trừng trừng, ánh bất động.

Một bức họa cuộn tròn tươi sáng bỗng hiện trong thị giới của .

Hắn tựa hồ thấy một kiếp khác của chính .

Từ nhỏ, kiệt xuất, khi Vân Sơ nhận dưỡng mẫu, hưởng thụ bổng lộc cùng tài nguyên phong phú của Vân gia, ung dung tiến Quốc Tử Giám học tập.

Tại Quốc Tử Giám, thể hiện xuất sắc, tất cả các vị tiên sư hết lời tán dương, thậm chí còn tiến cử diện kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng ban tặng cho ân sủng.

Hắn thuận buồm xuôi gió tham gia các kỳ khoa cử, đầu tiên là Tú tài, đó đỗ Cử nhân, tiếp đến thành Cống sĩ, cuối cùng Hoàng thượng khâm điểm trở thành Trạng nguyên, là Trạng nguyên tam nguyên liên trúng, trong một thời gian ngắn mà phong quang vô lượng.

Vân Sơ đích thiết yến chúc mừng đỗ Trạng nguyên, chiêu đãi các vị đại thần danh vọng hiển hách nhất kinh thành tới chung vui.

Tiệc rượu mừng Trạng nguyên kết thúc, bổ nhiệm Hàn Lâm Viện. Nhờ ân huệ Vân gia, phong quan Chính lục phẩm, chính là Biên tu của Hàn Lâm Viện, Hoàng thượng cực kỳ coi trọng, đầy một năm đề bạt lên chức Chính ngũ phẩm, đó thăng tiến một cách thuận lợi. Khung cảnh cuối cùng trong bức họa , bổ nhiệm Nội Các, trở thành Nội Các Đại học sĩ Chính nhất phẩm, vinh hiển Thủ phụ đương triều.

Hắn trong bức họa đó quả thực sống một đời phong quang đến nhường nào.

của giờ phút , đầu lìa khỏi cổ, c.h.ế.t nhắm mắt...

Vân Sơ xuống chân tường thành, lạnh lùng mở miệng: “Thông báo Nguyên thị tới khâm liệm cho Tạ Thế An.”

Thính Sương gật đầu lĩnh mệnh.

Nguyên thị ở một nơi cách thành xa. Đợi đến khi đại chiến kết thúc, bà đến nhặt xác cho Đào di nương, nhưng hiện trường chiến sự quá đỗi t.h.ả.m khốc, bà căn bản thể rõ t.h.i t.h.ể của Đào di nương ... Lúc , Thính Sương tìm đến, bình thản cất lời: “Tạ thái thái, Tạ Thế An chết. Ngươi hãy nhặt t.h.i t.h.ể cho .”

 

Loading...