Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 484

Cập nhật lúc: 2025-10-06 01:51:17
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nếu xe ngựa, sẽ g.i.ế.c con ngựa .” Sở Hoằng Du đáp án hồi lâu suy tư: “Người thợ thủ công nên chết, mà ba hài tử phạm cũng đáng mất mạng.”

Âu Dương Diệp gật đầu: “Giết ngựa thì xe ngựa của ngươi sẽ mất khống chế, lẽ ngươi cũng sẽ chết.”

“Bảo hộ con dân mà bỏ mạng, đó là thiên mệnh của bậc quân vương.” Sở Hoằng Du chậm rãi mở miệng: “Nếu một ngày như , chắc chắn sẽ đưa lựa chọn như thế.”

“Không, Hoàng Thượng.” Lâm Đông Đông vội vàng cất lời: “Nếu ngày như thật, nguyện Hoàng Thượng gánh chịu.”

Gà Mái Leo Núi

Trần Tam đưa tay đẩy : “Nhiếp Chính Vương bãi miễn, phụ ngươi sắp phế chức , ngươi cũng chẳng còn là thư đồng nữa. Sau mới là nhất thư đồng bên cạnh Hoàng Thượng, cái chuyện xả vì nghĩa đó giao cho !”

“Còn , nữa!”

Một đám thị độc sôi nổi xúm gần.

“Tốt, !” Âu Dương Diệp vô cùng vui mừng: “Chẳng Hoàng Thượng xuất cung ? Nhân lúc thời khắc còn sớm, mau mau xuất cung !”

Sở Hoằng Du lập tức vội vàng chạy ngoài, vài bước chợt nhận Lâm Đông Đông ngày thường quấn quýt bên nhất theo kịp. Hắn đầu : “Ngươi còn chần chừ gì?”

Lâm Đông Đông lắc đầu: “Ta… chẳng lẽ còn thư đồng của Hoàng Thượng nữa ?”

“Ngươi đang những lời gì ?” Sở Hoằng Du nhíu mày: “Nhanh lên, mau theo kịp !”

Trên mặt Lâm Đông Đông lập tức lộ nụ rạng rỡ.

Thật quá.

Hoàng Thượng hề ghét bỏ .

Một đám hài tử liền xiêm y thái giám, cũng như bao , lặng lẽ khỏi hoàng cung.

Lúc , phía đông ngoại ô kinh thành, Vân Sơ dẫn theo một đoàn đến cô nhi viện mà thuở nàng từng dốc hết tâm huyết xây dựng.

Nơi đây chính là chốn nàng bỏ mấy trăm ngàn lượng bạc để tu sửa khi còn là Tạ phu nhân, cốt để tích đức cho hai hài tử, đồng thời tạo một nơi nương tựa, che mưa chắn gió cho những đứa trẻ vô gia cư.

Thuở ban đầu chỉ vỏn vẹn trăm hài tử, về ngày càng nhiều đứa trẻ tìm đến, khiến cô nhi viện ngừng mở rộng.

Sau khi nàng trở thành Thái Tử Phi, nhiều thương nhân vì lôi kéo quan hệ mà chủ động quyên tặng ngân lượng và lương thực cho cô nhi viện. Cứ thế, chỉ nhờ sự quyên góp của những vị thương gia , cô nhi viện mới đủ sức lo liệu nhu cầu sinh hoạt, hiện hài tử lên đến gần ngàn .

Vốn dĩ đây là một nơi náo nhiệt rộn ràng, song giờ đây một khí âm u bao phủ.

Sở Thụy đào thoát khỏi địa đạo, ám vệ tiếp ứng, đó nhanh chóng khống chế bộ cô nhi viện .

“Vân Sơ.” Sở Thụy trường kỷ đặt cửa cô nhi viện, chậm rãi cất lời: “Nơi đây chính là chốn giúp Thái Hậu ngươi thu phục lòng dân. Nếu hủy hoại nó, hẳn ngươi sẽ đau lòng khôn xiết chăng?”

Vân Sơ trầm mặc đáp.

Ánh mắt nàng hiệu cho đoàn phía bao vây cô nhi viện.

“Ngươi luyến tiếc Sở Hoằng Giác, nhi tử của ngươi, rơi tay , thì những hài tử nơi đây đành chịu thiệt thòi .”

Sở Thụy dứt lời liền ho khan kịch liệt.

Ngày hôm qua, chịu ít đau đớn. Dưới xương quai xanh chồng chất thương tích, đùi Vân Sơ đ.â.m thủng, đến nỗi thể vững.

Thân thể vốn suy nhược, thuở còn vì cổ trùng mà hao tổn hai mươi năm dương thọ. Nay chịu đại tội như thế, e rằng bản cũng chẳng còn sống bao lâu nữa.

Vì lẽ gì mà đến bước đường cùng chứ.

Hắn về phía nữ tử cách đó xa, chậm rãi cất lời: “Vân Sơ, chi bằng thế , ngươi chấp thuận với một điều kiện, sẽ tha cho đám hài tử vô tội .”

Khi xưa chọn đất xây dựng cô nhi viện, nàng cố ý chọn một vùng núi địa thế khá thuận lợi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-484.html.]

Nơi đây núi sông, tầm khá khoáng đạt. Phía là một ngọn núi lớn, đó cây cối um tùm.

Dưới chân núi, một đám hài tử đang tựa .

“Lâm Đông Đông, biểu Nhiếp Chính Vương của ngươi độc ác tột cùng đến thế!” Trần Tam nhịn thốt lên: “Hắn như mà phụ ngươi còn cam tâm cống hiến cho ?”

“Không , phụ nào .” Lâm Đông Đông biện giải: “Ngươi thấy phụ bên cạnh Thái Hậu ? Phụ sớm quy phục Thái Hậu . Nếu vẫn trung thành với Nhiếp Chính Vương thì Hoàng Thượng chẳng để thư đồng nhất.”

“Trần Tam, mặc cho phụ Lâm Đông Đông nguyện trung thành với ai, điều đó cũng chẳng liên quan gì đến . Ngươi nên nhắm như thế.” Sở Hoằng Du bình thản cất lời: “Chớ chuyện nữa. Các ngươi mau nghĩ xem chúng cô nhi viện bằng đường nào đây?”

Sự chú ý của mấy hài tử lập tức chuyển hướng.

Cô nhi viện bao vây tứ phía. Tầng bên ngoài là Ngự Lâm Quân, bên trong là của Sở Thụy.

Chỉ phía giáp với ngọn núi canh giữ. Bọn chúng trong, chỉ thể từ hướng .

Song lúc là chạng vạng. Chờ trời tối, sẽ dã thú lui tới, quả thực vô cùng hiểm nguy.

Trần Tam cất lời: “Hãy sai đám Ngự Lâm Quân tới đây mở đường cho chúng .”

Sở Hoằng Du lắc đầu: “Nếu Ngự Lâm Quân chúng tại đây thì nương cũng sẽ , khi đó nhất định sẽ buộc chúng hồi cung.”

“Vậy thì chỉ thể lên núi thôi.” Lâm Đông Đông ngước mắt : “Xưa sống tại thôn trang, thường xuyên chạy rừng khi hoàng hôn buông xuống như . Nơi đó một loại thảo dược, chỉ cần bôi lên xiêm y là dã thú sẽ dám tới gần. Ta sẽ dò xét xem ngọn núi .”

Mấy hài tử tản tìm kiếm, nhanh tìm thấy, đó bắt đầu nhai nát những phiến lá bôi khắp .

“Ta sẽ dẫn đường.” Lâm Đông Đông tự nguyện nhận việc: “Các ngươi hãy theo sát .”

Cả chín hài tử cứ thế vòng ngọn núi, leo lên xuống một đoạn đường đầy gian nan mới tới chân tường của cô nhi viện. Đoạn đường nếu thẳng thì chẳng tính là xa, nhưng vì cây cối núi rậm rạp chằng chịt, lối hiểm trở, nên chín bọn họ mất hơn một canh giờ đường mới tới bức tường. May mắn là đụng bất kỳ dã thú nào, đám hài tử lòng thầm cảm tạ trời đất.

“Bức tường cao quá đỗi.” Một hài tử bức tường sừng sững, lên tiếng hỏi: “Làm chúng trong đây?”

Lâm Đông Đông xắn tay áo: “Ta leo tường, để leo lên xem xét tình hình .”

Hắn thoăn thoắt leo lên tường thành tựa vượn khỉ, những khác thể rõ động tác của .

“Có nhiều thị vệ canh gác phía cổng lắm...” Lâm Đông Đông nhỏ giọng : “Một, hai, ba, bốn... đến hai mươi bốn !”

Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống chân tường: “Ta thấy hai mươi bốn thị vệ đang gác mấy gian phòng trong cô nhi viện, e rằng những bên trong đều nhốt ở đó.”

Sở Hoằng Du c.ắ.n cắn môi: “Chúng chỉ vỏn vẹn chín , căn bản đối thủ của đám thị vệ .”

Hắn chút nóng lòng, bồn chồn .

Nếu thể cứu trong cô nhi viện , mẫu vẫn sẽ chịu sự khống chế của Sở Thụy, chừng còn thể thoát để tiếp tục gây họa cho Đại Tấn quốc.

Phải đây, rốt cuộc đây...

“Hình như tiếng động...” Trần Tam cảnh giác lên tiếng: “Các ngươi thấy chăng?”

Lâm Đông Đông vểnh tai lắng : “Tiếng động phát từ trong rừng, đang theo con đường chúng mà tìm đến đây, là quân địch của ?”

“Dù là ai, hết cứ ẩn .”

Chín hài tử vội vàng ẩn trong lùm cây rậm rạp.

Rất nhanh đó, một đoàn xuất hiện tại nơi bọn chúng .

Sở Hoằng Du kinh ngạc lách khỏi lùm cây: “Thâm ca, Giang ca, các ngươi mặt ở đây?”

Kẻ đến ai khác chính là Mạnh Thâm và Vân Chấn Giang cùng một toán thị vệ, ước chừng năm sáu chục .

 

Loading...