Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 485
Cập nhật lúc: 2025-10-06 01:51:18
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mạnh Thâm mở lời : “Ta tới Ngự Thư Phòng tìm Hoàng Thượng nhưng gặp , liền đoán rằng Hoàng Thượng lén rời cung để tương trợ Thái Hậu, do đó mới tìm Chấn Giang để cầu viện nhân thủ mang theo cấp tốc chạy tới đây.”
Vân Chấn Giang cau mày : “Hoàng Thượng, gặp những chuyện như thế , thương lượng với . Nhỡ biến cố gì xảy , bảo Thái Hậu thế nào?”
Sở Hoằng Du tinh nghịch thè lưỡi : “Ta là chân long thiên tử, thượng thiên phù hộ, sẽ chuyện gì . Chỉ cần các ngươi mách cho nương thì sẽ mà.”
“Người...” Vân Chấn Giang chẳng nên gì cho , nhưng lúc cũng là thời điểm thích hợp để bàn những chuyện .
Hắn vẫy tay hiệu, các thị vệ phía lưng lập tức mang thang tới đặt lên bờ tường.
Hắn dẫn đầu leo lên tường để quan sát tình hình, đó lên tiếng : “Phía ngoài cửa cô nhi viện ba mươi hai , canh chừng những giam cầm hai mươi bốn , còn hơn ba mươi khác rải rác khắp cô nhi viện. Sở Thụy chỉ vỏn vẹn chừng đó nhân thủ, chẳng trách bắt nhiều hài tử vô tội như để bia đỡ đạn.”
Sở Hoằng Du lạnh giọng : “Giang ca, đám thị vệ ngươi mang đến đủ để diệt trừ tất thảy những kẻ bên trong.”
“Chúng hãy bàn bạc kỹ lưỡng thêm chút.” Mạnh Thâm nhíu mày : “Một khi đối phương chúng ở đây thì ắt sẽ hạ sát những hài tử để cảnh cáo. Nếu trèo tường từ chỗ thì quá lộ liễu...”
“Ta biện pháp!” Sở Hoằng Du ánh mắt sáng rực: “Lúc mẫu hậu từng đưa trẫm tới cô nhi viện vài , trẫm cũng khá quen thuộc với tình hình nơi . Các ngươi thấy hồ nước căn phòng chăng?”
Trần Tam gật đầu: “Ta trông thấy từ lâu.”
“Phía hồ nước một đường cống ngầm. Ngày đó, và một đám hài tử lớn tuổi trong cô nhi viện tới đó vui đùa nước, bọn họ đưa chui qua cống ngầm, cuối cùng thoát ngoài qua hồ nước đó.” Sở Hoằng Du ngẩng đầu núi: “Phải , ở gần đây, , đưa các ngươi qua đó.”
Hắn vốn bản tính hiếu động, khi còn là thế tử phủ Bình Tây Vương, áp lực gánh nặng gì. Mỗi Vân Sơ ngoài thăm viếng thôn trang cửa hàng thì sẽ trốn ngoài chạy đến đó vui đùa, quả thật quen thuộc với nơi . Hắn mau chóng đưa tới hồ nước nhỏ.
Bóng đêm dần bao trùm, hồ nước tối đen như mực, sâu thấy đáy, toát lên vẻ đáng sợ khó tả.
Vân Chấn Giang cất lời: “Chúng ngươi hãy hộ tống Hoàng Thượng cùng các thư đồng trở về cung, nơi cứ để lo liệu.”
“Không .” Sở Hoằng Du lập tức phản đối: “Trẫm quen thuộc nơi nhất, cần trẫm dẫn đường. Chẳng may các ngươi bơi lạc sang nơi khác thì tính ?”
“Thủy tính của cực .” Lâm Đông Đông giơ tay: “Ta xin cùng bảo vệ Hoàng Thượng.”
Mấy thư đồng còn hối hận khôn nguôi, tại khi chịu học bơi cho thành thạo chứ? Nếu thế thì ở , bọn họ cũng theo Hoàng Thượng lập đại công mà.
Mạnh Thâm xoa mi tâm: “Ban đêm gió lớn, đợi lát nữa trồi lên khỏi hồ gặp gió, các ngươi ắt sẽ nhiễm phong hàn. Chớ để thể gặp họa, lời, hãy trở về .”
“Trẫm là Hoàng Thượng, các ngươi đều lệnh của trẫm.” Sở Hoằng Du thẳng lưng, khoanh tay đó, hiển lộ uy thế của bậc đế vương: “Bây giờ, nào bơi lội sang bên , ai bơi thì sang bên trái.”
Người Vân Chấn Giang đưa đến đều là ám vệ thuộc dòng chính Vân gia, mười tám ban võ nghệ đều tinh thông, đương nhiên là cũng bơi.
“Rất .” Sở Hoằng Du gật đầu: “Hai phần ba binh sĩ theo trẫm xuống nước, một phần ba còn mai phục bức tường, dò xét tình hình. Nếu trẫm gặp hiểm nguy thì tùy thời chi viện.”
Bóng đêm dần trở nên trầm hơn.
Mặt hồ nước trong cô nhi viện vô cùng yên tĩnh, rong rêu phủ kín mặt hồ. Đột nhiên mấy đầu ló khỏi đám rong.
Động tác của bọn họ vô cùng nhẹ nhàng, hề phát bất kỳ âm thanh gì, tìm nơi dày đặc rong rêu âm thầm trèo lên bờ.
“Aiz, thật lạnh.”
Sở Hoằng Du trồi lên khỏi mặt nước thì gió lạnh thổi tới, nhịn khẽ rùng run rẩy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-485.html.]
Lâm Đông Đông đang định lên tiếng song phát hiện xiêm y của cũng ướt đẫm, đành thôi.
Sau khi Vân Chấn Giang và Mạnh Thâm lên bờ thì lập tức trốn đám cỏ. Hai liếc , ánh mắt toát lên sát khí đằng đằng.
Ngay đó, hơn ba mươi ám vệ cũng bắt đầu bí mật tiếp cận đám thị vệ đang tản mát trong cô nhi viện, im ắng một tiếng động, chậm rãi tiến tới những thị vệ đó.
Trong sân hơn ba mươi tản mát khắp nơi, còn hơn hai mươi canh gác cửa các căn phòng.
Hai đám chung với .
Ám vệ Vân gia vốn là những kẻ sống bằng lưỡi đao nhuốm máu, quen thuộc với đủ kiểu ám sát.
Lúc đám thị vệ còn kịp nhận điều gì khác lạ thì một sợi thừng từ cao buông xuống, tròng lấy cổ. Dây thừng nhanh chóng thít chặt, những kẻ đó căn bản kịp kêu cứu giãy giụa tắt thở, ngã vật xuống đất mà vong mạng.
Hơn hai mươi canh giữ mấy căn phòng phía dường như thấy động tĩnh, liền sai mấy đến tra xét.
Kẻ đó tiến bước một mũi tên ghim thẳng cổ họng, m.á.u tươi nháy mắt b.ắ.n tung tóe, ngã vật xuống đất co giật mà trút thở cuối cùng.
Cùng lúc đó, ám vệ Vân gia cũng nối đuôi xông , khống chế bộ thị vệ bên trong, hề cho chúng cơ hội cất lời, một đao đoạt mạng.
Tuy động tĩnh bên ngoài nhỏ, nhưng Vân Thấm vẫn thấy.
Lúc Vân Sơ mở cô nhi viện , nàng tự đề cử bản tới cô nhi viện hỗ trợ, cuối cùng trở thành viện trưởng, quản lý tất cả sự vụ nơi đây.
Nàng nào ngờ, sáng sớm nay đột nhiên một hàng hắc y nhân ập đ.á.n.h nàng bất tỉnh. Sau khi tỉnh , nàng phát hiện bản cùng bộ lớn và hài tử trong cô nhi viện đều nhốt trong căn phòng , hai tay hai chân nàng trói chặt, miệng cũng bịt kín, gì cũng .
Nàng thỉnh thoảng về phía mấy hài tử giường, đó là mấy chục đứa nhỏ còn tròn một tuổi.
Suốt cả ngày hôm nay, lũ trẻ cứ yên tĩnh đó, chẳng chẳng quấy... Cần , trẻ nhỏ tầm tuổi thường b.ú mớm, tiêu tiểu, ít nhất cũng sẽ phát tiếng động. Vậy mà suốt một thời gian dài hề cất tiếng , thật sự quá đỗi đáng sợ.
Lòng nàng vô cùng lo âu sợ hãi.
Vân Thấm rốt cuộc còn thấy âm thanh từ bên ngoài nữa, nhưng thấy tiếng bước chân dần dần tới gần.
Sau đó, cánh cửa đẩy , nàng trông thấy một hàng hắc y nhân tiến , nàng sợ hãi ú ớ giãy giụa.
Nàng hy vọng đám sẽ thả hài tử , chúng gì nàng cũng ...
Ngay lúc nàng đang tuyệt vọng thì đột nhiên một bóng hình nho nhỏ xuất hiện giữa đám , chạy ùa về phía nàng: “Vân Thấm di nương!”
Vân Thấm trợn trừng đôi mắt, khuôn mặt tràn ngập vẻ khó tin.
Người tới là Hoàng Thượng!
Vậy là bọn họ cứu !
Sở Hoằng Du nhanh chóng tháo miếng vải bịt miệng Vân Thấm, rút kiếm cắt đứt dây trói cho nàng.
Gà Mái Leo Núi
Vân Thấm còn kịp hành lễ nhào tới chỗ mấy chiếc giường, duỗi tay dò xét thở của lũ trẻ. Chúng vẫn còn thở, lúc nàng mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, đầu : “Hoàng Thượng, chẳng lũ trẻ vì lẽ gì mà cứ hôn mê mãi chẳng tỉnh, cần mau chóng mời đại phu!”
Sở Hoằng Du mở miệng : “Cởi trói cho , mở đường.”
“Chờ .” Lâm Đông Đông cầm lấy một tấm chăn trẻ nhỏ đắp lên Sở Hoằng Du: “Hoàng Thượng, bên ngoài gió lớn, khoác chặt , kẻo mắc phong hàn.”