Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 486

Cập nhật lúc: 2025-10-06 01:51:19
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cổng chính của cô nhi viện của Sở Thụy chặn , mặt Sở Thụy chính là của Vân Sơ, hai bên giằng co hồi lâu.

“Vân Sơ, ngươi còn suy tính bao lâu nữa.” Sở Thụy ôm ngực, chậm rãi cất lời: “Sinh mệnh chẳng còn mấy chốc, chỉ thành tâm nguyện .”

Sắc mặt Vân Sơ lạnh như băng, chút cảm xúc: “Ngươi lắm mưu nhiều kế, cũng nào dám tùy tiện chấp thuận ngươi.”

Sở Thụy khổ: “Chuyện đến nông nỗi , còn thể mưu tính gì nữa? Ngươi để thác ở Kim Anh Điện, sẽ thả tất cả của cô nhi viện.”

Mẫu phi và trưởng tỷ của y đều vong mạng tại Kim Anh Điện, an táng trong hậu hoa viên, nơi hoa cúc khoe sắc diễm lệ nhất.

Y cảm nhận như cắt, sinh mệnh của đang dần tàn lụi.

Từ khi quyết định dùng cổ trùng, y bản chẳng còn sống bao lâu nữa.

Huống hồ, Vân Sơ ban cho y một đòn trí mạng, cuộc đời ngắn ngủi của y cũng đến hồi kết.

Y cũng chỉ tìm một nơi an táng thôi.

Một yêu cầu nhỏ nhặt dường , mà Vân Sơ cũng chịu đáp ứng y.

“Nếu nàng ưng thuận, chỉ thể kéo theo những hài nhi bạn chôn cất cùng .” Cánh môi Sở Thụy khẽ gợi một nụ quỷ dị: “Ta chỉ cho nàng ba nhịp đếm thời gian.”

Vân Sơ khẽ nheo mắt.

Mới đây, ám vệ Vân gia bẩm báo, Hoàng Thượng Du nhi dẫn xông cô nhi viện thông qua hồ nước.

Cũng may còn Vân Chấn Giang và Mạnh Thâm theo cùng, hai đứa nhỏ khá trầm khiến nàng an tâm ít.

Nàng đây giằng co cùng Sở Thụy, cốt cũng chỉ để kéo dài thêm thời gian.

Khi ám vệ Vân gia khống chế bộ cô nhi viện, nàng thể lập tức động thủ thí mạng Sở Thụy.

Gà Mái Leo Núi

“Ba.”

Sở Thụy gằn, cất giọng đếm, hệt như Vân Sơ từng đếm ở phủ Nhiếp Chính Vương .

“Hai.”

Vân Sơ nhíu chặt đôi mày liễu.

Nàng đang chuẩn ưng thuận liệu kế , thì bỗng tiếng một hài đồng non nớt vang lên: “Ngươi đếm thật chậm chạp, chẳng đếm đến một luôn ? Mau đếm , trẫm thực xem ngươi định trò gì.”

Sở Thụy kinh ngạc đầu .

Y thấy một ảnh bé nhỏ cửa lớn cô nhi viện, khoác chăn mỏng, ngoài đương kim Thánh thượng, còn thể là ai khác?

Y bỗng chốc hiểu Vân Sơ nàng cần suy nghĩ, thì là để kéo dài thời gian.

Mẫu tử hai hợp mưu, kẻ trong ngoài, y thua, thực sự thua , thua t.h.ả.m hại ê chề.

“Ha ha ha ha ha!”

Sở Thụy phá lên điên dại.

Bên cạnh y còn hai mươi , lập tức vây quanh bảo hộ y.

Vân Sơ chậm rãi cất lời: “Động thủ.”

Đội quân Ngự Lâm phía nàng sớm nhịn nữa, xung phong tiến về phía , bắt đầu tàn sát quân của Sở Thụy.

Vân Sơ bắt đầu quan sát Sở Thụy chằm chằm, chỉ thấy y ôm ngực, cà nhắc dậy, nén mà ho khan kịch liệt.

Y Vân Sơ khẩy: “Nếu nàng bất nhân, đừng trách vô nghĩa.”

“Lâm Cường, Phàn Minh!” Vân Sơ lớn tiếng lệnh: “Giữ Sở Thụy !”

Sở Thụy lấy một hỏa chiêm từ trong tay áo , thổi phù phù, ngay lúc Lâm Cường xông tới, y nhẹ buông tay, hỏa chiêm rơi xuống đất.

Không rõ mặt đất là vật gì, bỗng hiện rõ một đường dây dẫn, dẫn thẳng tới cô nhi viện. Những sợi dây xung quanh cũng bắt lửa, mười mấy đường dẫn lửa lao vút tới các phòng ở của bầy hài nhi.

“Là t.h.u.ố.c nổ!”

Đôi mắt Sở Hoằng Du tức thì mở lớn.

Vân Sơ thất thanh gọi: “Du nhi, mau chạy!”

Ngọn lửa lập tức bùng cháy dữ dội.

Sở Hoằng Du tiếng Vân Sơ gọi ngài từ phía , bảo ngài mau chóng thoát .

trong cô nhi viện còn hơn ngàn hài tử, đứa nhỏ nhất còn tròn một tháng tuổi.

“Hoàng Thượng, mau chạy!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-486.html.]

Lâm Đông Đông tóm lấy cánh tay Sở Hoằng Du, định kéo ngài ngoài nhưng tài nào nhấc nổi.

Vì mùi t.h.u.ố.c nổ nồng nặc, những hài tử trong phòng đều ngửi thấy, nhanh chóng ùa .

Tuy những hài tử đó là thứ gì, song bản năng sinh tồn của con mách bảo hiểm nguy, ai nấy đều bỏ chạy thục mạng.

Bọn trẻ lớn nhất ở đây chừng mười tuổi, những đứa nhỏ hơn thì bốn năm tuổi, còn hơn trăm hài tử . Tình cảnh nhất thời trở nên hỗn loạn.

Mạnh Thâm và Vân Chấn Giang một trái một giữ chặt Sở Hoằng Du, lớn tiếng : “Hoàng Thượng, mau chạy !”

Chúng cũng xung quanh cô nhi viện đều là hỏa dược, một khi ngọn lửa bén hỏa dược, bộ cô nhi viện sẽ nổ tung thành bình địa.

Ám vệ Vân gia cùng các lớn trong cô nhi viện, mỗi một tay ôm lấy một tiểu hài, hoặc lôi kéo những đứa trẻ choai choai vọt cửa.

Cảnh tượng vô cùng hỗn độn.

“Tất cả hãy cho trẫm!” Sở Hoằng Du rống lớn: “Các ngươi chạy bao xa, dù thoát khỏi nơi đây cũng sẽ nổ tan xác, chỉ đường c.h.ế.t mà thôi. Tất cả hãy cho trẫm!”

Lâm Đông Đông sắp bật , : “Hoàng Thượng, bọn họ c.h.ế.t chẳng đáng kể, Người thể c.h.ế.t . Người mà băng hà, Đại Tấn tất sẽ đại loạn...”

Sở Hoằng Du đôi mắt gắt gao chằm chằm ngọn lửa.

Chắc chắn sẽ phương pháp!

Hắn tin chẳng nghĩ kế sách nào!

Phải mau chóng tìm cách dập tắt hỏa hoạn, nhưng hồ nước cách biệt quá xa, ngòi nổ quá nhiều, việc về về thực quá chậm trễ!

Dù muôn vàn ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, song thực tế, tất cả chỉ diễn trong khoảnh khắc cực ngắn.

Vân Sơ từ bên ngoài vọt , vươn tay ôm lấy Sở Hoằng Du.

Tiểu gia hỏa ngoài tám tuổi, bế lên thực sự chút quá sức. May , nàng từng luyện chút công phu, lập tức vác hài tử lên vai vội vã chạy ngoài.

Giờ đây, nàng chẳng còn là Thái Hậu Đại Tấn lẫy lừng, mà chỉ là một bình thường mà thôi.

Giữa vô vàn hài tử và chính nhi tử của , nàng ích kỷ chọn lấy cốt nhục của .

“Mẫu , buông nhi thần !” Sở Hoằng Du giãy giụa: “Nhi thần cách , mẫu , mau buông nhi thần xuống!”

Vân Sơ cất tiếng: “Thật ư?”

“Lời nhi thần tuyệt đối chân thật!”

Ngay đó, Sở Hoằng Du thả xuống đất.

Hắn la lớn: “Tất cả nam hài, cởi quần , tiểu tiện ngay tại chỗ!”

Lâm Đông Đông tức thì hiểu rõ, lớn tiếng hô: “Mau, hãy theo !”

Hắn tiến đến một ngòi nổ, mau chóng tụt quần, dòng nước tiểu tưới lên ngọn lửa, "phụt" một tiếng, hỏa diễm tức khắc lụi tàn.

Những đứa trẻ khác lập tức theo, mười mấy hài đồng vây quanh từng ngòi nổ, từng dòng nước tiểu tưới xuống, chỉ trong chốc lát, bộ ngòi nổ đều dập tắt.

“Hoàng Thượng thật quá tài tình!” Lâm Đông Đông sáng mắt: “Nhiều hỏa d.ư.ợ.c như , chỉ một câu của Hoàng Thượng liền hóa giải nguy cơ.”

Sở Hoằng Du khóe miệng khẽ giật giật: “Ngươi thể mặc quần áo hẵng cất lời chăng?”

“Hì hì!” Lâm Đông Đông kéo quần lên: “Chẳng là vì quá phấn khích đó ư?”

hài tử xung quanh ùn ùn vây .

“Thì ngươi chính là vị tiểu hoàng đế đăng cơ!”

“Hoàng Thượng trông còn nhỏ tuổi hơn đó!”

Hoàng Thượng tài trí hơn ngươi.”

Rất nhiều hài tử hiếu kỳ đ.á.n.h giá Sở Hoằng Du.

Sở Hoằng Du nở nụ , cất tiếng: “Dân gian bàn tán về trẫm thế nào, các ngươi mau kể cho trẫm .”

“Dân chúng đều xưng tụng Hoàng Thượng tài trí hơn , nghiên cứu loại chiến thuyền gì đó, đ.á.n.h cho Đông Lăng tan tác tơi bời.”

“Đều Hoàng Thượng mới bát tuổi tài năng đến , chắc chắn ai sánh kịp.”

“Hoàng Thượng, cô nhi viện chúng mấy vị ca ca học hành giỏi giang, nhưng họ phận và hộ tịch hạn chế, thể tham gia khoa cử. Liệu cách nào hóa giải chăng?”

Ở Đại Tấn, lai lịch của cô nhi vốn minh bạch, nên phận của chúng còn thấp kém hơn cả dân chúng bình thường. Nếu tham gia khoa cử, chúng khác nhận nuôi, đổi hộ tịch, khi mới thể tham gia khảo thí như bao khác.

Tuy nhiên, những cô nhi học hành khá đều trưởng thành, chẳng gia đình nào nguyện ý nhận nuôi. Dù thêm bao nhiêu sách, cũng chỉ là vô nghĩa mà thôi.

Sở Hoằng Du mở miệng : “Chuyện sẽ tự khắc xử lý, ngươi cứ yên tâm.”

 

Loading...