Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 488
Cập nhật lúc: 2025-10-06 01:51:21
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm đông tuyết phủ.
Tuyết lớn như lông ngỗng bay lả tả, một lớp tuyết dày đọng phủ bên ngoài đại điện, sâu quá mắt cá chân.
Bên trong đại điện, lô hỏa đốt lên, đối lập với thời tiết băng giá tuyết phong bên ngoài.
Chàng thiếu niên hình gầy yếu giường, môi mím chặt đầy quật cường.
“Thụy nhi, mau uống .”
Phùng Thái hậu khẽ thở dài một tiếng.
Thấy thiếu niên vẫn bất động chút phản ứng, giọng bà cũng dần trở nên lạnh băng: “Nếu như thì chỉ đành dùng biện pháp mạnh ép ngươi uống cho cạn. Người !”
Hai ma ma đô con bước lên dùng sức ghì chặt Sở Thụy xuống giường.
“Không, uống.” Sở Thụy c.ắ.n chặt quai hàm đến độ gân xanh nổi lên: “Đây là m.á.u huyết , là một mạng mất, uống, chi bằng cứ c.h.ế.t cho xong!”
“Ngươi...!” Sắc mặt Thái hậu tối sầm : “Ngươi quả thực khiến quá đỗi thất vọng!”
Bà xong thì chinh tay siết chặt cằm Sở Thụy, cầm lấy chén huyết đỏ sẫm trực tiếp đổ thẳng miệng .
“Ọe ——”
Sở Thụy lật sang mép giường nôn thốc nôn tháo, chỉ hận thể nôn hết ngũ tạng lục phủ ngoài.
“Bịt miệng , đừng để nôn !”
Giọng Thái hậu trở nên âm trầm tột độ.
lúc , một thiếu nữ vội vã từ ngoài điện chạy , quỳ xuống bên giường, mở miệng cầu xin: “Thái hậu, để khuyên nhủ Thụy nhi, vốn lời trưởng tỷ nhất...”
Thái hậu lạnh lùng phắt dậy, phất ống tay áo rời .
Các ma ma cùng cung nhân trong điện thấy cũng thức thời cáo lui.
“Thụy nhi, cớ như , cớ đến nông nỗi ?” Sở Tri Hạ lấy khăn lau vết m.á.u vương bên môi Sở Thụy: “Tâm huyết uống từ thuở bé thơ đến nay, dùng nhiều năm như , há chẳng sớm quen ?”
“ giờ nào đây là tâm huyết của nhân loại!” Nước mắt Sở Thụy lấm lem hai hàng: “Thái Hậu với đây là d.ư.ợ.c dẫn điều chế từ tinh huyết của nhiều loại động vật nên mới cam lòng dùng nhiều năm như ...”
Mãi đến ba ngày , vô tình lạc bước mật thất bí ẩn của An Khang Cung thì mới hóa thứ dùng chính là m.á.u tim của những thiếu nữ.
Nhiều thiếu nữ đang độ xuân thì cùng nhiều nữ hài đồng trạc tuổi bắt tới đó, dùng d.ư.ợ.c dẫn cho .
Thân thể tàn tạ đến thế , há chẳng nên quy tiên từ sớm , cớ gì khiến những giai nhân như hoa như ngọc bỏ vì ...
Hắn âm thầm thề trong lòng, tuyệt nhiên sẽ bao giờ dùng thứ t.h.u.ố.c đó nữa, thà c.h.ế.t còn hơn.
“Đệ vì để tìm tâm huyết cho mà Thái Hậu gánh chịu bao nhiêu nghiệt chướng lưng , Thái Hậu cũng chỉ vì cho mà thôi.” Sở Tri Hạ tháo chiếc hầu bao đeo bên hông xuống, mở hầu bao lấy một bình sứ nhỏ, nhẹ giọng : “Ta nuốt tinh huyết nhân loại, bởi tìm cho hai linh trùng , chúng sẽ hấp thụ.”
Sở Thụy hiếu kỳ đưa mắt , chỉ thấy trong bình sứ nhỏ là hai con trùng đen kịt, hình bé nhỏ, thậm chí còn bé hơn cả hạt gạo.
“Đây là cổ trùng, sống nhờ m.á.u .” Dung nhan Sở Tri Hạ hiện lên nụ tươi tắn: “Đệ nuốt hai con cổ trùng bụng, tất cả tâm huyết dùng đều do chúng hấp thụ, như há chẳng sẽ còn bận lòng nữa ?”
“Trưởng tỷ, tỷ hiểu.” Sở Thụy trầm ngâm hồi lâu, đoạn đáp lời: “Ta dùng tâm huyết chính là vì tạo thêm sát nghiệt và tội , nếu vẫn bỏ mạng thì dù là uống cổ trùng hấp thụ thì há khác biệt gì?”
Hắn duỗi tay thò cổ họng, nôn thốc nôn tháo bộ d.ư.ợ.c dịch uống khỏi cơ thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-488.html.]
Sở Tri Hạ cất hai cổ trùng bình, nhẹ giọng : “Vậy cứ để hai vật nhỏ bên , nếu một mai suy nghĩ thấu đáo thì hãy nuốt chúng . Nếu thể nuôi dưỡng cổ trùng trưởng thành, chúng ắt sẽ trở thành át chủ bài của . Thôi , đêm khuya, nên an giấc.”
Gà Mái Leo Núi
Tuyết rơi chốc lát ngưng đọng.
Sở Thụy trằn trọc chợp mắt, khoác thêm y phục bước cửa đại điện, lặng lẽ ngắm tuyết rơi.
Mấy cung nhân đến khuyên giải đôi ba song vô ích, đành lặng lẽ cáo lui.
Trời tờ mờ sáng, một ngày mới khởi đầu, đối với Sở Thụy mà , ban ngày và ban đêm cũng chẳng khác biệt là bao, chỉ là liệt giường dưỡng bệnh mà thôi.
Từ thuở bé thơ đến nay, thể ốm yếu bệnh tật, ngày ngày uống t.h.u.ố.c châm cứu, liệt giường, ngày đêm cũng chẳng phân biệt. Hắn thường tự hỏi, như sớm về cõi tiên, sống như thì còn ý nghĩa gì nữa chứ...
“Điện hạ.” Cung tỳ nhẹ nhàng bước , khẽ khàng tâu: “Hôm nay là đêm giao thừa, vị công công cận bên Hoàng Thượng đến hỏi điện hạ thể tham dự yến tiệc Trừ tịch ?”
Sở Thụy lắc đầu: “Ta sẽ tham dự.”
Nhiều năm qua, hiếm khi bước chân khỏi tẩm điện, bởi thể yếu nhược chẳng cho phép điều đó.
“Thụy nhi, thôi.” Sở Tri Hạ bước , mỉm : “Ngày ngày cứ ru rú trong điện, há chẳng sợ buồn chán đến phát điên ư? Đệ hãy cùng trưởng tỷ đến đó.”
Sở Thụy thoáng chút kinh ngạc.
Từ khi song lượt băng hà, trưởng tỷ từng xuất hiện tại các yến tiệc cung đình. Bởi mỗi khi vị Hoàng thượng đang ngự long ỷ, trưởng tỷ nhớ về cố phụ, ngai vị đó vốn dĩ thuộc về phụ của họ.
Hắn chẳng kìm mà cất tiếng: “Trưởng tỷ?”
Dung nhan Sở Tri Hạ chợt ửng hồng.
Sở Thụy chợt bừng tỉnh, hồ nghi cất lời: “Lục đại ca hồi kinh ?”
“Ừm.” Sở Tri Hạ khẽ đáp: “Vị Lục bá phụ trở về kinh thành, Lục Hạo cũng theo về. Ta dò hỏi , y cũng sẽ tham gia cung yến đêm nay.”
“Tuyệt quá!” Sở Thụy phấn khích mặt: “Lục đại ca cùng trưởng tỷ hôn ước, nhất định sẽ cầu trong buổi cung yến. Thật bao, cuối cùng trưởng tỷ cũng thể thoát khỏi chốn hoàng cung lạnh lẽo .”
Nụ gương mặt Sở Tri Hạ vốn đang e ấp chợt chuyển thành u sầu: “Nếu rời thì Thụy nhi đây?”
“Trưởng tỷ quên ? Ta là Trang Thân Vương mà.” Sở Thụy : “Ta rời khỏi hoàng cung, lúc nào cũng thể rời ... Trưởng tỷ trang điểm thế e rằng quá đơn điệu. Để trưởng tỷ điểm tô một chút.”
Hắn lập tức chấn chỉnh tinh thần, theo Sở Tri Hạ đến khuê phòng nàng, chọn cho nàng một bộ xiêm y đỏ rực, tự tay trang điểm chải chuốt cẩn trọng.
Chẳng mấy chốc là chạng vạng. Hai tỷ theo Thái hậu Phùng thị đến chính điện để dự yến tiệc.
Cung yến cho phép quan viên Tam phẩm trở lên cùng gia quyến đến dự, khách khứa tấp nập, chính điện vô cùng náo nhiệt.
Sở Thụy liếc mắt một cái trông thấy Lục Hạo – Lục đại ca của y – đang giữa đám đông.
Lục đại nhân của Lục gia, mấy năm giữ chức Tổng đốc Giang Nam. Mấy tháng gần đây, tiếng tài hoa của y lan truyền khắp kinh thành, giờ đây y chính là vị đại quan Chính nhất phẩm Hoàng thượng vô cùng ưu ái.
Đích trưởng tử Lục Hạo của Lục gia năm nay hai mươi hai tuổi, phong tư lạc, cử chỉ ung dung, đương nhiên trở thành rể tương lai lý tưởng trong mắt bao nhiêu quý phu nhân kinh thành. Lúc , một đám vây quanh Lục Hạo trò chuyện ngớt.
Thế nhưng cũng vài vị phu nhân rõ chuyện mấy năm về , bèn xì xào nhỏ giọng: “Thuở , Tiên Thái tử định hôn ước cho đích nữ phủ cùng Lục đại thiếu gia .”
“Đích trưởng nữ của Tiên Thái tử? Phúc Khang quận chúa ? Mấy năm nay từng nhắc đến vị quận chúa , suýt nữa lãng quên .”
“Phúc Khang quận chúa cùng Trang Thân Vương giờ đây vẫn ở trong cung. Quả thật lâu tin tức của hai . Cũng hôn sự năm nào liệu còn hiệu lực chăng?”
“Lục gia giờ đây thế lực đang lên, Lục đại thiếu gia mới hai mươi hai tuổi là quan Ngũ phẩm của triều đình, tiền đồ như gấm. Thế nhưng phận của Phúc Khang quận chúa...”
Dẫu là quận chúa nhưng là đích trưởng nữ của Tiên Thái tử, phận nhạy cảm như dễ khiến Thánh thượng khởi nghi. Bởi thế, đối với những gia tộc huân quý gia thế hiển hách ở đây mà , Phúc Khang quận chúa là một mối lương duyên môn đăng hộ đối.