Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 494:
Cập nhật lúc: 2025-10-06 09:45:42
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phiên ngoại – Tiền kiếp
Vầng trăng rằm vành vạnh treo giữa vòm trời.
Tạ Nhàn tuổi mười bảy nấp bức tường hậu viện, dõi mẫu đang quỳ gối, đoạn khẽ dặn một di nương: “Di nương hãy ở đây canh chừng, con sẽ lấy thức ăn cho mẫu .”
Đây là lúc thị vệ giao ban, Tạ Nhàn xác nhận sân viện vắng qua , mới nhẹ nhàng xách hộp thức ăn tới.
Một nữ tử quỳ gối giữa sân, bộ xiêm y trắng nàng còn rõ sắc màu nguyên thủy, mái tóc rối bời, khuôn mặt nhuốm vẻ bi ai.
Vị nữ tử quỳ ở đó từ lâu, thể dường như kiệt quệ đến cực hạn, lẽ sẽ ngất lịm bất cứ lúc nào.
“Mẫu ...” Tạ Nhàn vội vàng đưa tay đỡ lấy nàng, khẩn thiết : “Người mau dùng chút gì đó .”
Vân Sơ khẽ nhướng mắt, nữ tử đến, khàn giọng gọi: “Nhàn tỷ nhi...”
“Mẫu chớ gì thêm.” Tạ Nhàn đưa chén cháo thịt loãng qua, khuyên nhủ: “Chỉ khi ăn uống đầy đủ, mới sức lực để cứu Vân gia. Mẫu , mau ăn .”
Từ khi Vân gia gặp biến cố đến nay ngót nghét ba tháng, cả nhà đều giam đại lao, duy nữ nhi xuất giá là tạm thời liên lụy tới.
Ban đầu, mẫu khắp nơi bôn ba tìm giao thiệp để cứu Vân gia, nhưng một ai dám nhúng chàm đại án mưu nghịch .
Cuối cùng, khi thực sự cùng đường, mẫu mới đến thư phòng, quỳ gối nơi sân viện để khẩn cầu phụ và đại ca thỉnh Hoàng Thượng tra xét rõ ràng án mưu nghịch của Vân gia.
Hiện giờ phụ là Hộ bộ Tam phẩm đại nhân, còn đại ca chính là Nội Các Thủ phụ, cũng là Thủ phụ trẻ tuổi nhất từ tới nay.
Nếu đại ca nguyện ý , chắc chắn sự việc còn cơ hội vãn hồi.
Thế nhưng mẫu quỳ gối ở nơi ròng rã ba tháng trời mà cả phụ và đại ca đều chẳng chịu diện kiến.
Tạ Nhàn thấy lòng nguội lạnh mẫu .
Nếu mẫu , nếu Vân gia, đại ca thể thuận buồm xuôi gió, một bước thăng tiến, đạt đến tột đỉnh nhân thần như ?
Hiện giờ, Vân gia gặp nạn, mẫu quỳ gối van nài, mà đại ca ngoài cuộc…
Hơn nữa, đại ca còn khống chế tất cả hạ nhân bên cạnh mẫu , cho phép bất kỳ kẻ nào đưa cơm nước cho …
Tạ Nhàn ngừng dòng tư lự, rót một chén nước ấm đưa cho Vân Sơ.
Thế nhưng, đúng lúc , một bóng đột nhiên tiếp cận, đoạn nhấc chân đá đổ chén nước .
Nước ấm văng tung tóe lên mu bàn tay Tạ Nhàn, nàng ngẩng đầu , kinh ngạc thốt lên: “Khang ca nhi?”
Tạ Thế Khang lạnh lùng : “Vân gia mưu nghịch, bà là nữ nhi tội thần, Tạ gia cho bà chỗ dung là quá nhân từ , cớ còn cung phụng cơm nước? Vì chuyện của Vân gia mà suýt nữa Tạ gia cũng liên lụy, bà nào xứng đáng ăn một hạt gạo nào của Tạ gia!”
“Tứ thiếu gia…” Giang di nương lúc nãy kịp can ngăn, giờ đây mới tập tễnh chạy tới, giữ chặt cánh tay Tạ Thế Khang, khổ tâm khuyên nhủ: “Khi bé, Tứ thiếu gia sinh non, chỉ nhỏ bằng bàn tay, di nương ngươi bỏ rơi ngươi, là phu nhân mang ngươi về Ngọc Sanh Cư chăm sóc, còn chạy khắp nơi tìm danh y chữa bệnh cho ngươi, đó vì ngươi mà nhiều lặn lội đến Thanh Châu tìm thần y chữa trị… Nếu phu nhân, ngươi của ngày hôm nay? Sao ngươi thể đối xử với phu nhân như ?”
Tạ Thế Khang c.ắ.n răng đáp: “Chính vì Vân gia mưu phản, vì bà mang họ Vân mà Tạ gia cũng Hoàng thượng nghi ngờ, nhỡ Hoàng thượng cho rằng Tạ gia cũng đồng lõa mưu phản thì ? Trên Tạ gia chắc chắn sẽ tống đại lao…”
Trong lòng Vân Sơ một chút gợn sóng.
Từ khi Vân gia xảy biến cố, nàng rõ bộ mặt thật của đám Tạ gia .
Bao nhiêu tâm huyết nàng dốc bỏ bấy lâu nay, hóa chỉ là một trò nực .
Nàng truy cứu chuyện qua, nàng chỉ hy vọng Tạ Cảnh Ngọc cùng Tạ Thế An thể còn giữ một chút lương tâm, chịu mặt chứng cho Vân gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-494.html.]
Tạ Thế Khang nhấc chân đá đổ hộp thức ăn .
Cháo thịt và các món ăn khác vung vãi đầy đất.
Ngay đó, Tạ Thế An bước , lạnh nhạt : “Làm gì ?”
Tạ Thế Khang còn cất lời thì Vân Sơ ngẩng đầu lên: “Thế An, cuối cùng con cũng chịu lộ diện tương kiến với . Ta cầu xin con thỉnh cầu Thánh thượng điều tra minh bạch án , van xin con!”
“Mẫu là bậc trưởng bối, cớ quỳ gối mặt .” Tạ Thế An khom lưng đỡ Vân Sơ dậy.
Vân Sơ quỳ lâu, hai bắp đùi vô lực, đầu gối cứng đờ, cố dậy lảo đảo ngã xuống.
Giang di nương cùng Tạ Nhàn vội vàng tiến lên, một trái một đỡ lấy nàng, nàng tựa Giang di nương.
“Tuy là Thủ phụ, song cũng khả năng khiến Thánh thượng đổi ý chỉ.” Tạ Thế An chậm rãi : “Ta giúp Vân gia , xin mẫu đừng quỳ nữa.”
“Thế An!” Vân Sơ khàn cả giọng: “Bức thư tín mưu phản rõ ràng là giả mạo, nét chữ cũng thể giả. Chỉ cần thỉnh một vị đại sư thư pháp dày dặn kinh nghiệm tới giám định, ắt sẽ phân biệt rõ ràng! Thế An, con năng lực tìm đại sư thư pháp, cũng năng lực khiến Thánh thượng giám định vật chứng một nữa…”
Thấy Tạ Thế An trầm mặc , nàng khàn giọng gào lên: “Cứ xem như nể tình ơn dưỡng d.ụ.c của , cứ xem như nể tình bao nhiêu tâm huyết dốc bỏ để trải đường cho con, giúp Vân gia một phen, Thế An, van cầu con…”
Một tiếng châm biếm lạc quẻ vang vọng.
Mọi ngẩng đầu , là Tạ Thế Duy khoác khôi giáp trở về.
Hiện tại đang việc ở quân doanh, cách mấy ngày mới thể về nhà một , uy phong lẫm liệt.
“Ban đầu, cứ ngỡ mẫu là bậc minh trí.” Tạ Thế Duy trào phúng: “Tình thế đến nông nỗi , mẫu còn rõ căn nguyên? Bức thư tín …”
“Thế Duy!” Tạ Thế An quát lớn: “Có vài lời nên , cũng mấy lời nên !”
Vân Sơ như sét đánh.
Thân thể suy yếu của nàng lảo đảo.
Trong khoảnh khắc, nàng lập tức thấu hiểu rằng bản từng suy xét thấu đáo sự tình .
“Là ngươi, là ngươi...” Vân Sơ nghẹn lời: “Là ngươi bắt chước bút tích của phụ để thư tín mưu phản...”
Gà Mái Leo Núi
Lúc , Tạ Thế An Quốc Tử Giám lão sư coi trọng, chỉ hiềm thư pháp còn thô thiển, vì thế nàng nhờ tổ phụ mặt tìm một danh sư cho Tạ Thế An. Người chính là một đại sư thư pháp, cũng là lão sư dạy phụ nàng chữ khi xưa. Chẳng ngờ, mầm họa gieo từ thuở .
tại bức thư tín xuất hiện án thư của phụ nàng...
Vân Sơ sang Tạ Thế Duy, môi lập tức nở một nụ thê lương.
Tạ Thế Duy từ nhỏ nghịch ngợm bất trị, suốt ngày gây gổ thị phi, vì thế nàng dùng mối quan hệ của Vân gia để đưa Tạ Thế Duy quân doanh luyện.
Mười mấy năm qua , Tạ Thế Duy từ một kẻ ngây thơ khờ dại trở thành tướng quân Tam phẩm của quân doanh, thể tự ý .
Vậy , chính Tạ Thế Duy đặt bức thư tín lên án thư của phụ nàng.
“Ha ha ha!” Vân Sơ tuyệt vọng to: “Thì hãm hại Vân gia t.h.ả.m như là các ngươi, là nhi tử chính tay nuôi dưỡng... Không, đẩy Vân gia chỗ c.h.ế.t chính là , là , là nuôi ong tay áo rước họa , là , là hại c.h.ế.t tổ phụ, hại c.h.ế.t phụ mẫu , hại c.h.ế.t đại ca, hại trăm mạng Vân gia...”
“Mẫu , ngài sai...” Tạ Nhàn lóc : “Là bọn họ sai, bọn họ mang ơn, còn c.ắ.n ngược chủ...”
“Tạ Nhàn!” Tạ Thế Duy tức giận : “Rốt cuộc ngươi về phía nào? Đừng quên, ngươi mang họ Tạ!”
“Ta thà rằng mang họ Tạ! Ta căm ghét bản mang trong dòng m.á.u của Tạ gia!” Tạ Nhàn phát điên gào thét: “Rốt cuộc đời gây bao nhiêu ác nghiệp mà bây giờ của một đám ma quỷ m.á.u lạnh vô tình như các ngươi!”