Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 496

Cập nhật lúc: 2025-10-07 05:43:05
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thuốc bột pha trong chén sứ, biến thành một chén d.ư.ợ.c dịch đen kịt.

Tạ Thế Duy bưng chén t.h.u.ố.c độc, chầm chậm bước về phía Vân Sơ.

Gà Mái Leo Núi

Hạ thị vội vã níu tay , hạ thấp giọng khuyên nhủ: “Đó là đích mẫu của , là quan viên triều đình, thể chuyện đại nghịch bất đạo tày đình như .”

Tạ Thế Duy khẽ nhếch môi, ngước mắt về phía một đang trong góc: “Tạ Thế Doãn, ngươi hãy chấp hành .”

Sắc mặt Tạ Thế Doãn tái mét: “Ta thể việc đó.”

Tạ Thế An lạnh lùng : “Ngươi là của Tạ gia, những chuyện ngươi thể .”

Tạ Thế Doãn cúi gằm mặt xuống đất.

Thính Vũ từ phía khẽ đẩy một cái, thở dài nhỏ giọng : “Hiện giờ đại ca con là chủ gia Tạ phủ, đến phụ con cũng lời , huống hồ là con, Doãn nhi, hãy tiễn đích mẫu một đoạn đường cuối cùng .”

Tạ Thế Doãn mười sáu tuổi, dáng quá cao lớn, phần gầy yếu. Hắn mím chặt môi, nhất quyết chịu tiến lên dù chỉ một bước chân.

“Doãn nhi, con ngu đến thế?” Thính Vũ c.ắ.n răng : “, đích mẫu thương con, đối đãi với con như con ruột, nhưng cũng chỉ là thương mà thôi chứ từng ban cho con bất kỳ thứ gì cả. Toàn bộ hồi môn của đích mẫu đều dùng của hồi môn cho Tạ Phinh và sính lễ cho đại ca con, riêng con thì chẳng chút gì... Ngay cả đại ca và đại tỷ con cũng thể bạc bẽo đến thế, con hà cớ gì cố giữ chút tình nghĩa hão huyền ! Nếu con trái ý nguyện của đại ca, mẫu tử chúng sẽ chẳng còn đất dung trong phủ nữa! Con xót xa cho đích mẫu mà chẳng mảy may thương xót cho mẫu ruột thịt ư?”

Tạ Thế Doãn tựa như phát cuồng.

Hắn chỉ đành từng bước một tiến giữa sân, đón lấy chén t.h.u.ố.c độc từ tay Tạ Thế Duy.

Hắn bước đến mặt Vân Sơ.

Hắn quỳ xuống, nghẹn ngào thốt: “Mẫu , con thực xin , nhi tử cùng đường , thật sự còn cách nào khác...”

Vân Sơ lặng lẽ .

Sau khi đôi nhi nữ của nàng mất mạng, Thính Vũ cũng hạ sinh Tạ Thế Doãn. Mọi tình yêu thương dành cho hai hài nhi yểu mệnh khi xưa đều dồn cả lên Tạ Thế Doãn.

Chính tay nàng nuôi nấng Tạ Thế Doãn, y tựa như khúc ruột, là m.á.u mủ đầu quả tim của nàng.

Thế nhưng, hài nhi do nàng một tay dưỡng d.ụ.c tự bưng chén độc dược.

“Tạ Thế Doãn, ngươi chẳng lẽ tâm can !”

Tạ Nhàn thất thanh gào lên, đoạn bước tới hất đổ chén t.h.u.ố.c độc.

“Nữ nhi bất hiếu!” Tạ Cảnh Ngọc tát mạnh mặt Tạ Nhàn, đoạn cao giọng quát: “Người , mang nó , nhốt từ đường!”

Vài tâm phúc của y tiến , lôi Tạ Nhàn ngoài.

Giang di nương định mở miệng, Tạ Cảnh Ngọc đạp thẳng ngực, đoạn y gằn giọng: “Đây là nữ nhi do ngươi sinh đó ! Người , nhốt nàng phòng củi!”

Giang di nương cũng lôi tuột ngoài.

Tạ Cảnh Ngọc liếc Hạ thị, hỏi: “Còn t.h.u.ố.c nào ?”

“Thuốc của Phinh nhi cạn, nhưng ——” Hạ thị ngừng giây lát, tiếp lời: “Vẫn còn t.h.u.ố.c diệt chuột, công hiệu cũng tương tự.”

Tạ Thế An trầm giọng : “Cứ theo đó mà .”

Hắn thấy oán hận ngập trời trong đôi mắt Vân Sơ. Chỉ cần để nàng còn một thở, e rằng bộ Tạ gia sẽ vạn kiếp bất phục.

Quả thực, thể giữ mạng Vân Sơ.

Hạ thị xoay lui . Chẳng mấy chốc, nàng bưng một chén độc d.ư.ợ.c đen tuyền , trực tiếp đặt tay Tạ Thế Doãn, hờ hững dặn: “Tam thiếu gia, cẩn trọng đôi chút.”

Tạ Thế Doãn vẫn ngừng run rẩy.

Hắn đưa chén t.h.u.ố.c đến mặt Vân Sơ, nhưng nàng chẳng hề đón lấy.

Hắn khẩn cầu, giọng run rẩy: “Mẫu , uống , uống xong thì chuyện sẽ kết thúc...”

, Sơ nhi...” Nguyên thị nước mắt giàn giụa, nức nở: “Con là phụ nhân của Tạ gia, hãy xem như là vì Tạ gia mà chịu đựng, ? Xin con đó Sơ nhi, giữ cho chút thể diện, mau uống .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-496.html.]

Vân Sơ dốc hết sức lực cuối cùng, mím chặt đôi môi.

“Nhanh lên , đừng lãng phí thời gian.” Tạ Thế Duy tỏ vẻ sốt ruột: “Chốc nữa còn tới quân doanh lo việc. Đừng chậm trễ đại sự của !”

Tạ Thế Doãn cố nuốt lệ trong, tiến lên bóp chặt cằm Vân Sơ.

“Mẫu , con thực xin , cầu xin tha thứ cho nhi tử. Nhi tử thật sự còn lựa chọn nào khác, kiếp con nguyện chuộc tội...”

Hắn dốc bộ chén t.h.u.ố.c miệng Vân Sơ.

Độc d.ư.ợ.c diệt chuột là kịch độc, đến bụng bắt đầu quặn thắt.

Vân Sơ đổ vật xuống đất, nền đất lạnh như băng, đôi mắt trợn trừng vầng trăng treo nền trời thăm thẳm.

Sinh khí trong mắt nàng dần dần lụi tàn, nhưng đôi mắt tuyệt mỹ vẫn mở trừng trừng, trăng rằm trong đáy mắt vẫn phản chiếu rõ mồn một gương mặt từng của Tạ gia.

Đây chính là c.h.ế.t nhắm mắt.

Cảnh tượng khiến đám Tạ gia kinh hồn táng đảm.

Nguyên thị run rẩy bò tới, thăm dò thở của Vân Sơ: “Nàng c.h.ế.t ? Sơ nhi thật sự tạ thế ư... Sơ nhi, là với con...”

Vừa dứt lời, nàng ghé Vân Sơ mà gào t.h.ả.m thiết.

Tạ Thế An quỳ xuống, vươn tay vuốt mắt cho Vân Sơ, nhưng dù cách nào, đôi mắt vẫn cứ trợn trừng nhắm.

Rõ ràng tạ thế, nhưng đôi mắt lớn vẫn ngập tràn oán hận.

“Tại thành nông nỗi ?” Đào di nương rụt cổ , lẩm bẩm: “Phu nhân bức tử, liệu hóa thành lệ quỷ về đòi mạng ...”

“Câm miệng!” Tạ Thế An tức giận quát lớn, khiến Đào di nương lập tức câm như hến, dám thốt thêm lời nào.

Hắn khẽ hạ giọng : “Hẳn là mẫu cũng bộ Vân gia c.h.ế.t nơi an táng nhỉ? Mẫu cứ an tâm , hãy giao hậu sự Vân gia cho lo liệu, ?”

Đôi mắt Vân Sơ khẽ nhắm nghiền, tựa hồ còn bao điều cam.

Đến lúc , tất thảy mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Thế An đưa mắt đám Tạ gia, cất lời: “Tạ Vân thị rõ ràng nghiệp chướng ngập trời, tội khó dung thứ, song vì liên lụy Tạ gia nên tự vẫn bỏ . Tạ gia cảm niệm ân tình, quyết định hậu táng.”

Tạ Thế Duy mấy đồng tình: “Hậu táng tiêu tốn hơn vạn lượng bạc, một kẻ như há đáng ?”

“Câm miệng!” Tạ Thế An quả quyết lệnh: “Cứ theo lời . Chuyện hôm nay chỉ cần Tạ gia là đủ, chớ để lộ ngoài.”

Tạ Cảnh Ngọc hướng mắt về phía Hạ thị: “Ngươi khẩn trương chuẩn thứ cần thiết cho tươm tất, chu đáo, sáng sớm mai sẽ phát tang.”

Hạ thị khẽ gật đầu, ánh mắt nàng t.h.i t.h.ể Vân Sơ chợt lóe lên vẻ hả hê.

Vân Sơ khuất, Ngọc Lang còn chính thất, cuối cùng cơ duyên của nàng tới... Chỉ cần An ca nhi lật bản án cho Hà gia, nàng liền thể quang minh chính đại trở thành chủ mẫu đương gia của Tạ gia.

Ngày lành của nàng sắp sửa đến .

Tạ Thế An với thể rã rời trở về viện của , bèn thấy phu nhân ngoài cửa, yên.

“Phu quân!” Tống Nhân vội vã bước tới: “Thiếp triều đình định tội Vân gia, mẫu ? Tạ gia định xử trí mẫu ?”

Tạ Thế An trầm giọng đáp: “Mẫu khuất, tự vẫn mà qua đời.”

“Cái gì?” Tống Nhân khó thể tin : “Lẽ nào như thế…”

Nàng gả Tạ gia nhiều năm như , ngày ngày đều đến thỉnh an mẫu , đôi khi còn dùng bữa cùng, cũng coi như am hiểu tính tình .

Trong ấn tượng của nàng, mẫu là một nữ nhân kiên cường, dù gặp bất cứ chuyện gì cũng sẽ dễ dàng gục ngã, há thể tự vẫn ?

Sau khi Vân gia gặp biến cố, mẫu bôn ba khắp nơi tìm cách xoay sở. Thuở ban đầu, nàng cũng hỗ trợ nghĩ phương kế, nhưng về phu quân dặn nàng chớ nhúng tay , e rằng sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ quan lộ của trưởng nàng. Bởi nàng mới còn hỏi han, cũng chẳng đoái hoài gì nữa.

nàng hiểu rõ, mẫu bao giờ từ bỏ việc lật bản án cho Vân gia.

Vụ án Vân gia còn minh bạch, mẫu thể tự vẫn?

 

Loading...