Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 497
Cập nhật lúc: 2025-10-07 05:43:07
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Nhân xuất giá Tạ gia khi tròn mười sáu tuổi.
Khi , Tạ Thế An là tài tử vang danh khắp kinh thành, chỉ cần chờ đợi một bước cuối cùng là thể tiến nhập triều đình quan.
Nghe đồn, tất cả đương gia phu nhân trong kinh thành đều gả nữ nhi Tạ gia, nhưng phu quân nàng nhờ mẫu mời bà mối đến Tống gia cầu .
Khi bấy giờ, Tống gia chỉ là một hộ dân bình thường tại Ký Châu. Thân phụ nàng là một tú tài, đỗ khoa thi từ hơn mười năm , nhưng tư chất hạn nên đỗ cử nhân, nên chỉ tâm ý dạy học.
Mà Tạ Thế An chính là học trò của phụ nàng.
Sau vài năm dạy học, Tạ Thế An liền cùng nhà lên kinh thành.
Từ đó về , tin tức bặt vô âm tín.
Nàng ngờ Tạ Thế An còn nhớ đến , thậm chí còn phái tới Tống gia cầu .
Phải rằng, môn như Tống gia gả một gia đình quan thất phẩm nhỏ bé cũng là chuyện quá sức, huống hồ chi là đích trưởng tử của một quan tứ phẩm Hộ bộ.
sự việc thực sự xảy .
Nàng thuận lợi gả Tạ gia.
Vừa xuất giá lâu, phu quân nàng liền trở thành Trạng Nguyên, đó triều quan, từng bước thăng tiến con đường quan lộ. Hiện giờ là Thủ phụ nhất phẩm, còn nàng thì trở thành đối tượng ngưỡng mộ của bộ nữ nhân kinh thành.
Nàng cũng từng hỏi Tạ Thế An tại cưới nàng, tại chọn một nữ tử môn đăng hộ đối, để phò trợ cho sự nghiệp của .
Thế nhưng, chẳng đáp lời, chỉ siết chặt nàng lòng.
Giờ đây, nàng hỏi : “Tại mẫu tự vẫn?”
Hắn cũng chỉ ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, trầm giọng đáp: “Đừng hỏi mấy chuyện , Nhân Nhân. Nàng chẳng cần bận tâm đến những việc .”
Từ khi Tạ Thế An bắt đầu hiểu chuyện, cách lợi dụng những xung quanh.
Hắn tộc nhân kể rằng tằng tổ phụ từng là Thượng thư nhờ học hành xuất chúng, từ đó nhận con đường công danh rộng mở ở việc dùi mài kinh sử.
Vì sách, trộn một trường tư thục, kết giao với Tống tú tài, theo học chữ nghĩa từ ông và thu về ít lợi ích.
phận thấp kém của vẫn luôn đời châm chọc, kẻ còn đ.á.n.h đập, thậm chí đẩy thùng thức ăn thừa, suýt nữa thì c.h.ế.t đuối.
Khi đó, Tống Nhân xuất hiện cứu lấy .
Ngày , thê t.h.ả.m đến mức chẳng hề Tống Nhân rằng kẻ đẩy thùng thức ăn thừa năm nào chính là nàng.
Tống Nhân quá đỗi lương thiện, nàng những việc dơ bẩn mà bản .
“Ta là một thành viên của Tạ gia, tại ?” Tống Nhân đẩy , ánh mắt đầy chất vấn: “Có bức tử mẫu ?”
“Sao nàng nghĩ như ?” Tạ Thế An cụp mắt, nhẹ giọng đáp: “Mẫu bảo vệ Tạ gia, giữ chút thể diện cuối cùng cho bản , nên mới chọn con đường đó.”
“Thật ư?” Tống Nhân vô cùng thất vọng, khẽ : “Thôi, xem mẫu đây.”
Nàng nhanh chóng bước , tìm đến tiền viện. Vừa lúc, nàng trông thấy đám hạ nhân đang tẩm liệm thi thể, chồng mà nàng luôn kính trọng đang đặt quan tài.
Nàng chút e dè, dám đến gần, lùi vài bước đến viện của Tạ Nhàn. Đến nơi, nàng mới tin Tạ Nhàn chọc giận cha chồng nên nhốt từ đường Tạ gia để sám hối, bất luận kẻ nào cũng đến gần một bước.
Nàng tiếp tục tìm Giang di nương, Giang di nương cũng cha chồng giam phòng chất củi.
Tống Nhân mở to mắt, càng nghĩ càng cảm thấy rợn , nàng chầm chậm đến viện của Tạ Thế Doãn...
Cả đêm đó, Tống Nhân dám về viện tử của , mà ở tiền viện lo liệu công việc. Nàng chỉ thể dốc hết sức để giúp chồng một cách tươm tất nhất thể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-497.html.]
Sắc trời dần dần sáng tỏ, Tạ gia treo đầy đèn lồng trắng, lụa trắng bay khắp nơi, đám hạ nhân cài hoa trắng đầu, cả phủ bao trùm một màu u ám thê lương.
Cổng Tạ phủ rộng mở nhưng một ai đến phúng viếng.
Quả thực , sáng sớm hôm nay, tội danh của Vân gia chứng thực, triều đình hạ chỉ xử tử cả nhà, thu vấn trảm. Đích trưởng nữ Vân gia, Vân Sơ, c.h.ế.t, còn ai thèm để tâm đến?
Thời điểm nhạy cảm thế mà đến cửa phúng viếng, dễ nghi ngờ là phần tử mưu nghịch.
Tống Nhân quỳ gối linh đình, đốt vàng mã.
Thê tử Cao thị của Tạ Thế Duy bên cạnh nàng, ngừng lầm bầm: “Ai, cũng mẫu ruột thịt của phu quân, cần gì hậu táng đến thế? Nghe tốn hơn mười ngàn lượng bạc, bạc dùng việc gì cũng hơn, thể tiêu phí một nữ nhi tội thần...”
“Đủ .” Tống Nhân lạnh lùng : “Cũng tiêu bạc của ngươi, ngươi đau lòng vì cớ gì?”
“Đại tẩu e rằng thỏa đáng.” Cao thị lạnh lùng đáp. “Thiếp là thứ phụ Tạ gia chính thức rước , một văn tiền trong phủ Tạ, đây đều phần, cớ đau lòng! Hiện giờ, bà mẫu tạ thế, đại tẩu sắp sửa thành đương gia chủ mẫu, rõ ràng lòng vui mừng khôn xiết nức nở thành dạng , quả là bậc cao thủ diễn trò!”
Cao thị là thứ nữ của một vị quan Tứ phẩm trong triều, tuy phận con vợ lẽ nhưng xuất vẫn cao quý hơn tú nữ xuất hàn môn như Tống Nhân, bởi nàng luôn tỏ vẻ khinh miệt.
Nàng thường xuyên ngầm trào phúng Tống Nhân. Nhận thấy Tống Nhân tìm trượng phu tố cáo, nàng càng thể càn, chẳng còn chút kiêng dè nào.
Ngay khi nàng định mở miệng tiếp, một bóng hình thình lình xuất hiện. Ngẩng đầu , Cao thị trông thấy Tạ Thế An đang lạnh lùng , khiến nàng hoảng sợ tột độ, vội đầu tiếp tục hóa vàng mã, giả vờ như hề chuyện gì xảy .
Tạ Thế An khom lưng đỡ Tống Nhân dậy, cất tiếng: “Từ đêm qua đến giờ nàng dùng chút gì. Thôi , hãy dùng bữa .”
Tống Nhân cụp mắt, đáp: “Thiếp ăn uống. Phu quân cần bận tâm đến , cứ việc của .”
Tạ Thế An rõ ràng cảm nhận sự xa cách của thê tử.
Hắn kéo nàng ngoài, thấp giọng khuyên nhủ: “Nàng ăn thì thôi, nhưng con trẻ cũng cần dùng bữa. Cả đêm bọn nhỏ thấy nàng, vẫn luôn lóc ầm ĩ.”
Nhắc đến con trẻ, Tống Nhân khẽ thở dài.
Nàng hạ sinh cho Tạ Thế An bốn đứa con. Trưởng tử mười hai, thứ nhi tám tuổi, tam nhi bốn tuổi, còn út nhi mới chập chững một tuổi, đều là lúc cần mẫu chăm sóc.
Thế nhưng nàng còn tâm lực để lo toan cho lũ trẻ.
Chẳng hiểu vì , nàng vẫn luôn nghĩ đến bà mẫu. Cả đời bà quán xuyến Tạ gia, nuôi nấng bao nhiêu hài tử, rốt cuộc bỏ mạng tay chính con .
Liệu những hài tử của nàng vì tiền đồ mà...
Nàng còn tự hỏi, nếu sự tồn tại của gây trở ngại cho Tạ gia, liệu Tạ Thế An khi nào bức tử nàng...
Gà Mái Leo Núi
Một chuyện tuyệt đối thể nghĩ sâu, càng nghĩ càng thêm rùng rợn, khiến khỏi rùng sợ hãi.
Tạ Thế An vốn là thông minh, thái độ của nàng, đoán phần nào suy nghĩ trong lòng thê tử.
Hắn vươn tay đè nhẹ bả vai nàng, trầm giọng : “Nhân Nhân, bao năm qua từng nạp , bên bất kỳ nữ nhân nào. Ta đối với nàng , chẳng lẽ nàng cảm nhận ư? Mặc cho đối với ngoài dùng thủ đoạn đến nhường nào, nhưng với nàng, giờ đều là một tấm chân tình...”
Tống Nhân khẽ cụp mi.
, đối xử với nàng vô cùng . Thành mười mấy năm, bên cạnh từng bất kỳ nữ tử nào, hạ nhân hầu cận đều là gia đinh.
khi Vân gia gặp biến cố, chẳng cũng là hiếu tử ca tụng đó ? Nàng còn tận mắt chứng kiến hiếu thuận với bà mẫu đến nhường nào... thế mà tự tay bức tử bà mẫu...
Thật đáng sợ. Quả là quá đỗi kinh hoàng.
Tống Nhân mím chặt môi, chẳng thêm lời nào.
Tạ Thế An vô cùng kiên nhẫn. Hắn thà rằng tiêu tốn hết thảy kiên nhẫn của Tống Nhân.
lúc , một gia đinh vội vã chạy tới bẩm báo: “Đại thiếu gia, khách đến phúng viếng phu nhân, là Thế tử phủ Bình Tây Vương...”