Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 498

Cập nhật lúc: 2025-10-07 05:43:08
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lụa trắng tang chế bay phất phơ khắp Tạ phủ.

Nhiều bá tánh qua khỏi xì xào bàn tán.

“Vân gia tru diệt cả nhà, thật sự quá t.h.ả.m thương. Ta tuyệt tin Vân gia mưu phản.”

“Hiện giờ, các thành trì vùng duyên hải Đại Tấn đang Đông Lăng xâm lấn. Vân tướng quân khi đương dốc sức đối phó địch quân, Hoàng thượng hạ lệnh tru sát, thì Đại Tấn còn gì nữa ư?”

“Thế Đông Lăng dâng cao, Hoàng Thượng sát hại trung thần, Đại Tấn e chừng sắp tàn !”

“Than ôi, may mà Tạ gia còn chút lòng nhân, hậu táng nữ nhi Vân gia...”

“...”

Giữa tiếng bàn luận xôn xao của bá tánh, một thiếu niên vận xiêm y đen tuyền chậm rãi bước tới.

Y ngắm biển hiệu đề hai chữ “Tạ phủ” ngay mặt. Tạ đại nhân là quan Tam phẩm Hộ bộ, nhi tử của ông chính là Tạ Thế An, vị Thủ phụ nổi bật nhất chốn triều đình hiện giờ.

Y Tạ gia giao hảo thiết với Cung Hi Vương, xưa nay chẳng hề qua với phụ của y.

Chủ mẫu Tạ gia qua đời, theo lý thì cũng chẳng hề liên quan gì đến y.

Thế nhưng chẳng rõ vì , dường như một thế lực bí ẩn nào đó lôi kéo khiến y tự chủ mà bước trong.

Đèn lồng trắng treo đầy sân viện, đám hạ nhân mặt mày bi thương. Bước trong, chính sảnh tức là linh đường. Một chiếc linh cữu đó, đông đang quỳ linh cữu hóa vàng mã.

Thiếu niên bước gần, tiến tới quan tài.

Người quỳ ở hàng đầu tiên chính là Tống Nhân. Sau khi Tạ Thế An Nội Các, nàng thường xuyên theo phu quân cung dự tiệc, đương nhiên là nhận mặt là ai.

Nàng vội vàng hành lễ: “Bái kiến Thế tử Bình Tây Vương.”

Nàng đoạn, liền dậy đặt ba nén nhang trầm tay Sở Hoằng Du.

“Làm phiền .”

Sở Hoằng Du thắp nhang, khom lưng vái ba cái... Chẳng rõ vì , y cảm thấy nghiêng như vẫn đủ.

Y chiếc linh cữu , hốc mắt chợt cay xè, một nỗi bi thương khó tả bất chợt trỗi dậy trong lòng y.

Y nén lòng, quỳ sụp xuống đất, thành kính dập đầu ba lạy.

Tống Nhân cùng bộ Tạ gia đều ngây dại.

Thế tử phủ Bình Tây Vương đến phúng viếng mẫu đủ khiến kinh ngạc, mà vị Thế tử còn quỳ lạy linh đường.

Thông thường chỉ con cháu trong nhà mới dập đầu linh cữu c.h.ế.t...

“Thế tử, phép!” Nguyên thị vội vàng đỡ y dậy: “Ngài là đại quý nhân, xin ngài mau lên, đừng khiến Sơ nhi mang tiếng.”

Sở Hoằng Du dậy.

Y cúi đầu, nhẹ nhàng lau giọt lệ vô thức trào khóe mắt.

“Thế tử Bình Tây Vương.” Thanh âm của Tạ Thế An từ xa vọng tới: “Thế tử hành đại lễ như thế, e rằng mẫu sẽ gánh nổi.”

Sở Hoằng Du giấu nỗi bi thương trong đáy mắt, thản nhiên cất lời: “Ta lúc ngang qua Tạ gia nên mới tế bái. Vân gia đời đời trung lương, nữ nhi Vân gia cũng thế, ngài đương nhiên gánh nổi.”

“Phủ Bình Tây Vương bây giờ cũng đang rối ren mà Thế tử còn thể thanh nhàn dường ?” Tạ Thế An lạnh nhạt : “Nếu gì cần trợ giúp thì Thế tử cứ mở lời.”

Gương mặt Sở Hoằng Du trầm xuống.

Ba tháng , khi Vân gia xảy chuyện, phụ vương y bắt đầu bôn tẩu giúp Vân gia lật bản án. chuyện của Vân gia còn tra xét minh bạch thì phụ vương y buộc tội tư tàng binh khí.

Phụ vương y Đại Lý Tự điều tra, còn hoàng tổ phụ cấm túc trong phủ.

Gần đây y đang cùng Đại Lý Tự tra xét án cũ để trả trong sạch cho phụ vương và Vân gia.

Sở Hoằng Du mím môi, xoay rời khỏi Tạ gia. Vừa đến ngoài cửa, y vẫn nén lòng, đầu chiếc linh cữu thêm nữa...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-498.html.]

 

Y rời , liền một nam tử khác lảo đảo chạy tới.

Tạ Thế An nhướng mày, bước lên nghênh đón, chắp tay : “Tuyên Võ hầu.”

Tuyên Võ hầu Tần Minh Hằng năm nay gần tứ tuần, nhưng vẫn giữ phong thái khoan thai như thuở thiếu thời. Thế nhưng lúc , thất thần vọt đến bên linh cữu.

“Vân Sơ...”

Giọng của khản đặc, đôi môi mấp máy, chẳng rõ đang lẩm bẩm điều chi.

Tạ Thế An nhíu mày.

Trước đây khi tham gia yến tiệc trong cung, phát hiện vị Tuyên Võ hầu thường xuyên mẫu chằm chằm. Phỏng chừng đó là món nợ đào hoa của mẫu khi còn trẻ tuổi.

Hắn nhàn nhạt mở miệng: “Mau mời phụ đến đây.”

Tạ Cảnh Ngọc vẫn còn đang chìm trong men rượu.

Hắn vẫn luôn nhớ tới cặp mắt mở to của Vân Sơ khi nàng tắt thở, cảm thấy vô cùng sợ hãi, chỉ thể dùng rượu mạnh để bản tê liệt.

Gà Mái Leo Núi

“Ngọc Lang.” Hạ thị giật lấy chén rượu trong tay , nhịn mở lời: “Vân Sơ mất khiến Ngọc Lang thương tâm đến ?”

Ánh mắt Tạ Cảnh Ngọc trống rỗng: “Ngươi hiểu, ngươi vĩnh viễn thể hiểu …”

Từ đêm động phòng hoa chúc năm đó, phụ bạc Vân Sơ, khiến cả đời nàng sống như quả phụ.

Người ngoài đều đồn rằng chủ mẫu Tạ gia thể sinh dục, đúng , còn chẳng chạm nàng thì nàng thể sinh nở?

Nàng coi tất cả hài tử của như con ruột, tận tâm tận lực nuôi nấng chúng trưởng thành, nhưng cuối cùng liên thủ với các hài tử để bức tử nàng.

Hắn rõ Vân gia hề mưu phản, nàng nữ nhi tội thần. Là Tạ gia cấu kết với Cung Hi Vương mưu toan chuyện … Vân gia oan, nàng cũng oan.

Người xưa kẻ c.h.ế.t oan sẽ hóa thành lệ quỷ đòi mạng.

“Linh Huỳnh, ngươi thấy Vân Sơ ?” Tạ Cảnh Ngọc về phía mắt: “Ngươi xem, nàng đang đó , nàng hận …”

Hạ thị dọa cho mặt mày tái nhợt: “Ngọc Lang, , đừng bậy. Vân Sơ là nữ nhi tội thần, nàng vốn nên c.h.ế.t…”

, nàng đáng c.h.ế.t!” Tạ Cảnh Ngọc cầm chén rượu ném hư vô: “Cút , Vân Sơ, ngươi cút , đừng …”

lúc , hạ nhân bước đến bẩm báo: “Bẩm đại nhân, Tuyên Võ hầu tới.”

Tạ Cảnh Ngọc thoát khỏi cơn sợ hãi.

Hắn dậy về phía linh đường. Khi thấy Tần Minh Hằng ghé quan tài, lập tức nơi trút cơn phẫn nộ, chần chừ vung tay đ.á.n.h về phía Tần Minh Hằng: “Tất cả là tại ngươi! Nếu do ngươi, và Vân Sơ sẽ đến nông nỗi !”

“Ngươi dám đ.á.n.h ?” Tần Minh Hằng thể tin nổi. Hắn nhấc chân hung hăng đá: “Vân Sơ quả là mù quáng mới gả cho thứ tra nam như ngươi! Ngươi dám động thủ với , lá gan ngươi lớn đến ?”

Hắn xách cổ áo Tạ Cảnh Ngọc, giáng xuống mấy quyền liên tiếp.

Người Tạ gia lập tức nhào tới: “Tuyên Võ hầu, xin bình tĩnh đôi chút. Có chuyện gì thì từ từ , đừng động thủ…”

“Cút ngay!” Tạ Cảnh Ngọc lạnh lùng : “Đây là việc riêng giữa và Tuyên Võ hầu, các ngươi mau lui !”

Mọi đưa mắt , đành tạm thời rời khỏi linh đường.

“Xem ngươi còn chút lương tâm!” Tần Minh Hằng xách cổ áo Tạ Cảnh Ngọc, ấn đầu xuống bài vị: “Ngươi bài vị của Vân Sơ mà cho , rốt cuộc nàng c.h.ế.t như thế nào?”

Tạ Cảnh Ngọc khổ: “C.h.ế.t như thế nào còn quan trọng ? Nàng lìa đời .”

“Súc sinh!” Tần Minh Hằng giáng một quyền mặt đối phương: “Ta hối hận , đáng lẽ nên cho Vân Sơ chuyện năm đó sớm hơn, như nàng sẽ hòa ly chút do dự mà chờ tới hôm nay Tạ gia các ngươi đoạt mạng!”

“Phải, ngươi sớm cho Vân Sơ rằng ngươi cướp sự trong trắng của nàng ngay đêm tân hôn!” Tạ Cảnh Ngọc t.h.ả.m não: “Là ngươi nhơ bẩn nàng, chỉ cần nàng việc thì tuyệt đối sẽ bỏ qua cho Tuyên Võ hầu phủ! Chẳng ngươi sợ chuyện đó xảy nên mới giấu giếm nàng ư? Ngươi là kẻ bội bạc, là súc sinh, còn ngươi, ngươi là thứ gì? Cả kinh thành đều Tuyên Võ hầu ngươi ái thê như mạng, nhưng nào ai ngươi lén lút nuôi hai ngoại thất dung mạo giống Vân Sơ như đúc, còn trộm sinh mấy hài tử...”

“Câm mồm!”

Tần Minh Hằng dồn hết sức lực , tay đ.ấ.m đá Tạ Cảnh Ngọc tới tấp.

 

Loading...