Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 502

Cập nhật lúc: 2025-10-07 05:43:12
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tạ Thế An trở về Tạ gia bảy ngày xa cách.

Mấy ngày nay rời kinh việc cho thánh thượng, thể mỏi mệt trở về phủ, tay cầm một hộp điểm tâm, món bánh ngọt mềm mại chính là thứ Tống Nhân yêu thích nhất.

Hắn đưa cho gã hầu cận bên cạnh, lạnh nhạt dặn dò: “Đem đưa cho thiếu phu nhân, là đầu bếp nữ trong phủ mới nghiên cứu món mới .”

Gã hầu ấp úng : “Đại, đại thiếu gia, chi bằng ngài tự đến viện của thiếu phu nhân hỏi thăm thì hơn.”

Tạ Thế An linh cảm điều bất .

Hắn đến viện của Hà Linh Huỳnh mà trực tiếp tới sân của Tống Nhân.

Nơi từng là nơi ở của . Khi Tống Nhân bắt đầu quấy phá, ngày nào cũng náo loạn, thực sự chịu nổi nữa nên mới dọn sang thư phòng của .

Phụ Tống Nhân vốn chỉ là một tú tài nghèo túng, trưởng nàng cũng nhờ sự nâng đỡ của mà mới thể bước chân quan trường. Có thể Tống gia chẳng lấy gì khá giả, hồi môn của Tống Nhân cũng chỉ vỏn vẹn hai nha . Toàn bộ hạ nhân trong viện đều do bổ sung. Hiện giờ, những đó như ong vỡ tổ, bận rộn ngừng trong viện.

Thấy bước , bọn họ vội vàng hành lễ: “Bái kiến đại thiếu gia.”

Tạ Thế An trầm mặc: “Thiếu phu nhân ?”

“Thiếu, thiếu phu nhân...” Bà tử chưởng sự sợ hãi bước , cúi đầu đáp: “Phu nhân đưa thư hòa ly cho thiếu phu nhân . Thiếu phu nhân rời khỏi Tạ gia bảy ngày.”

“Cái gì?” Tạ Thế An trừng to mắt: “Tại kẻ nào thông báo cho ?”

Sau khi nắm giữ quyền cao, học cách lộ hỉ nộ ngoài mặt, nhưng lúc cảm xúc dường như đều vỡ òa, cảm thấy vô cùng bất an.

Bà tử cúi đầu thưa: “Phu nhân cho phép chúng nô tỳ thông báo cho đại thiếu gia, nếu sẽ đem chúng nô tỳ bán khỏi phủ...”

Hắn gằn từng chữ một: “Tiểu thiếu gia và tiểu thư ?”

Trưởng tử qua mười tuổi, cớ chuyện đại sự như tới bẩm báo một tiếng?

Bà tử trả lời: “Phu nhân sắp xếp cho đại thiếu gia ngoài du học rèn luyện, đại tiểu thư và nhị tiểu thư thì cung thị phụng Thái phi, còn nhị thiếu gia thì theo nhũ mẫu...”

Tạ Thế An phất tay áo, tức giận rời , thẳng tiến đến viện của Hà Linh Huỳnh.

Từ khi trở thành đương gia chủ mẫu, cuộc sống của Hà Linh Huỳnh ngày càng ung dung tự tại, an nhàn khoái lạc. Trượng phu là Hộ bộ Chính tam phẩm đại nhân, trưởng tử là Thủ phụ đương triều, thứ tử là đại tướng quân, trưởng nữ là một vị Thái phi tôn quý... Nàng tự nhủ, vận may của rốt cuộc tới .

Nàng đang thưởng thức loại thượng hạng nhất, dùng điểm tâm ngon nhất, còn nha bóp vai hầu hạ.

Một tiếng “rầm” vang lên, cửa phòng khách của nàng đá văng, chỉ còn trơ khung cửa lớn.

Nàng ngẩng đầu về phía kẻ gây chuyện: “An ca nhi, con phát rồ ? Một cánh cửa đáng giá bao nhiêu bạc, con ?”

Lúc Vân Sơ ở nơi , khi nàng thành chủ mẫu Tạ phủ thì đổi hết tất cả những vật dụng Vân Sơ từng dùng thành những món đồ quý giá, tinh xảo hơn...

Tạ Thế An bước lên, vung tay quát lớn, một bàn và điểm tâm đều đổ xuống đất vỡ tan.

Mấy nha sợ tới mức run bần bật.

Hà Linh Huỳnh trầm mặc: “Các ngươi lui hết .”

Chờ nha rời khỏi, nàng mới lạnh lùng : “Vì một nữ nhân mà khiến mẫu sinh của khó xử, Tạ Thủ phụ quyền thế ngập trời, ngay cả mẫu cũng để mắt ư?”

Tạ Thế An chống tay lên án kỷ, gằn từng chữ một: “Ta bản lĩnh đưa ngươi lên chủ mẫu Tạ gia, thì cũng thể khiến ngươi trắng tay còn một mảnh.”

“Ngươi, ngươi cái gì?” Hà Linh Huỳnh dám tin tai : “Ta là mẫu sinh của ngươi, ngươi dám chuyện với như ?”

“Vân Sơ là đích mẫu nuôi khôn lớn, chẳng lẽ cũng bức tử Người ?” Tạ Thế An lạnh giọng , ngữ khí ẩn chứa vẻ khinh mạn: “Hiện giờ đón Tống Nhân về. Ngươi hãy khắc cốt ghi tâm, kể từ nay, khi nàng hồi phủ, nàng mới chính là chủ mẫu của Tạ gia , còn ngươi, hãy lui về an hưởng tuổi già .”

“Ngươi, ngươi, ngươi!” Hà Linh Huỳnh giận run , ngón tay run rẩy chỉ thẳng bóng lưng khuất dần của , quát lớn: “Sao sinh một kẻ vong ân bội nghĩa như ngươi chứ! Con tiện tỳ Tống Nhân ho? Gia thế thấp kém như thế thì giúp ích gì cho ngươi? Ta chọn cho ngươi một thê tử khác, là thiên kim của vị quan Chính nhất phẩm…”

Lời của bà còn dứt, Tạ Thế An đột nhiên đầu , ánh mắt lóe lên vẻ hung tợn đầy sát khí: “Ngươi mà còn dám thêm lời nào nữa, sẽ bắt ngươi am ni tự tu hành cả đời!”

Hà Linh Huỳnh nghẹn ứ trong lồng ngực, tức thì ngất lịm.

Tạ Thế An chẳng buồn ngoảnh , vội vã rời khỏi, kéo dây cương lên ngựa thoăn thoắt.

Tiểu tư bên cạnh vội vàng khuyên nhủ: “Đại thiếu gia, ngài từ chốn xa xôi trở về, nếu nghỉ ngơi đôi chút e là thể chịu nổi ạ…”

Tạ Thế An chẳng thèm để tâm, thúc mạnh gót chân bụng ngựa, tức tốc phi về Ký Châu.

Ngay trong đêm đó, đến Ký Châu, thẳng tiến tới huyện thành nơi Tống gia cư ngụ. Nơi , cũng là chốn xưa từng theo học tại trường tư thục do phụ của Tống Nhân mở .

Chẳng bao lâu, ngựa dừng cổng lớn Tống gia.

Thuở , khi rước Tống Nhân về phủ, từng ban tặng nhạc phụ ít vàng bạc để trùng tu Tống phủ. Bởi thế, giờ đây Tống gia cũng xem như là một gia đình chút danh vọng ở huyện thành .

Hắn xuống ngựa, chẳng kịp chỉnh trang, cất tiếng gõ cửa Tống phủ.

Một tiểu tư chạy mở cửa, ánh đèn lờ mờ rõ mặt tới, lập tức reo lên: “Cô gia đến! Cô gia đến !”

Tống tú tài cùng phu nhân vội vã nghênh đón.

Tạ Thế An tiến lên vài bước, chắp tay thi lễ, cất lời: “Xin nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân thứ tội. Bức thư hòa ly chỉ là hiểu lầm nhất thời. Đời , và Nhân Nhân đời nào hòa ly! Ta đến đây để đón Nhân Nhân về nhà, kính xin nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân thỉnh Nhân Nhân đây gặp mặt.”

Tống tú tài sửng sốt, lắp bắp hỏi: “Có nghĩa là… hòa ly ?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-502.html.]

“Vốn dĩ từng chuyện hòa ly nào cả.” Tạ Thế An vội vã , ngữ khí đầy kiên quyết: “Mau thỉnh Nhân Nhân đây !”

Tống phu nhân ấp úng mãi, khẽ : “Nhân Nhân, Nhân Nhân nàng …”

Gà Mái Leo Núi

“Nàng ở Tống phủ.” Tống tú tài thở dài thườn thượt, đoạn tiếp lời: “Trong lòng bọn , ngươi là một hiền tế . Chuyện hòa ly đột ngột , chắc chắn là do Nhân Nhân điều gì sai trái. Ta cùng nương nàng nhịn mà răn dạy nàng vài lời, khuyên nàng hãy cúi đầu về cầu xin ngươi, nhưng nàng … Sáng nay, nàng cùng đại tẩu của nàng xảy tranh chấp, đó rời khỏi Tống phủ…”

Lửa giận của Tạ Thế An tức thì bùng lên ngùn ngụt, trầm giọng hỏi: “Nàng ?”

“Nàng một thôn trang ở huyện Trường Hồi, nên tới đó tá túc .” Tống tú tài vội vã đáp lời: “Ngươi đường xa, hãy nghỉ ngơi , sáng mai chúng sẽ cùng đến đó.”

Tạ Thế An chút do dự, trầm giọng : “Đi ngay bây giờ!”

Thái độ dứt khoát của khiến Tống tú tài khẽ rùng sợ hãi, song trong lòng dấy lên niềm vui khôn tả, ít nhất cũng chứng tỏ cô gia vẫn còn để tâm đến khuê nữ của .

Ông liền vội vàng sai sắm sửa xe ngựa.

Tạ Thế An thấy xe ngựa quá chậm chạp, liền lệnh cho thị vệ đỡ Tống tú tài lên ngựa, cùng phi nước đại tới huyện Trường Hồi.

Chốn chẳng quá xa xôi, mất chừng hai canh giờ đường. Cuối cùng cũng gần tới địa phận huyện Trường Hồi, nhưng ngờ con đường sạt lở nặng nề. Trong bóng đêm mịt mùng, một đám đông đang vây quanh, xì xào chỉ trỏ, vẻ mặt ai nấy đều kinh hãi.

“Trời đất! Sao phiến đá khổng lồ đột nhiên lăn từ núi xuống, tàn phá cả con đường thế ?”

“Ta còn đến huyện Trường Hồi xử lý công việc, thật là xui xẻo !”

“Ngươi xui xẻo nỗi gì! Chiếc xe ngựa mới thật sự xui xẻo! Ta tận mắt thấy, khi chiếc xe ngựa chạy tới đúng chỗ đó thì một tảng đá lớn nhất trong đó đột nhiên rơi thẳng xuống, giáng trúng đỉnh xe!”

“Trời đất ơi! Người trong xe chắc chắn đè c.h.ế.t …”

“Chẳng , cũng nào dám đoái hoài chi, ai liệu còn tảng đá nào lở xuống nữa chứ...”

Tạ Thế An từ nơi đây đến huyện Trường Hồi chỉ mất nửa canh giờ, dứt khoát bỏ ngựa, xoay nhảy xuống, cất bước tiến về phía . Song, một vị thôn dân nồng hậu ngăn : “Phía đá lở, cẩn thận chớ đè nát... cỗ xe ngựa kìa, e là trong xe tử vong ...”

Lúc , ánh mắt Tạ Thế An mới dời đến nơi cỗ xe ngựa. Vừa trông thấy, nhất thời cứng đờ. Đó chính là xe ngựa của Tạ gia! Huyết dịch trong bỗng chốc hóa băng.

Hắn đẩy vị thôn dân nọ , bất chấp tất cả mà lao về phía cỗ xe. Một tảng đá lớn đè nát xe ngựa, bên m.á.u tươi nhuộm đỏ một mảng.

Hắn vội vã vén rèm cửa xe, thấy ba bên trong: hai thị nữ và một chủ tử. Chủ tử , ai khác, chính là Tống Nhân.

“Nhân Nhân...”

Tạ Thế An quỳ sụp xuống bên cạnh cỗ xe, giọng run run.

Hắn chầm chậm vươn tay về phía mũi Tống Nhân. Đợi lâu , vẫn cảm nhận chút tàn nào.

“Nhân Nhân... Ta đến , đến đón nàng về nhà đây, nàng tỉnh ...”

Hắn ôm thê tử ngoài, nhưng tảng đá đè nghiến lên bụng Tống Nhân, nàng ép chặt, tài nào kéo .

Hắn cảm giác thể Tống Nhân dần lạnh .

“Không, đừng rời xa ...” Tạ Thế An nâng niu khuôn mặt đẫm m.á.u của nàng: “Nhân Nhân, sai , sai ... Ta vẫn luôn hỏi nàng trách móc điều gì, kỳ thực, vẫn luôn nàng trách móc điều gì...”

Thứ nàng yêu chính là khí khái như trúc của .

Yêu dáng vẻ rạng rỡ quang minh của .

cái c.h.ế.t của Vân Sơ, và việc Tạ Nhàn xuất giá, khiến nàng thấu nội tâm âm u của .

Nàng thể nào chấp nhận phu quân của là một kẻ đê tiện vô sỉ.

Nàng nhốt trong tiểu viện hướng Tây, thấy , cũng màng đến bất cứ chuyện gì ở Tạ gia...

Hắn cho rằng chỉ cần cho nàng thời gian, nàng sẽ nguôi ngoai. ngờ rằng sẽ vĩnh viễn mất nàng.

“Nhân Nhân, kiếp nàng gả cho ...” Tạ Thế An ôm chặt lấy nàng mà nức nở: “Kiếp nàng thể ngây thơ một chút chăng, đừng nhận bản tính ti tiện, xa của . Nàng yên tâm, dù nàng ngây ngô đến mấy, cũng sẽ che chở cho nàng...”

Nhục của Tống Nhân chôn cất trong tổ mộ Tạ gia. Chính Tạ Thế An tự tay hạ táng nàng.

Sau khi nàng qua đời hai tháng, Tống gia đại tẩu bất ngờ đoản mệnh. Tống gia từ đó lâm cảnh suy vi phanh.

Chủ mẫu kế nhiệm của Tạ gia, Hà Linh Huỳnh, cũng đổ bệnh, Tạ Thế An đưa đến thôn trang tĩnh dưỡng...

Tạ Thế An vững cao, vô cùng yêu thương đích trưởng nữ của . Nàng đích trưởng nữ mang dung mạo hệt Tống Nhân, càng trưởng thành càng tương tự.

Hắn gả đích trưởng nữ cho thái tử đương kim Thánh thượng, vị Điện hạ quyền thế bậc nhất. Từ nay về , Tạ gia càng thêm hưng thịnh, dần vươn lên thành thế gia chung đỉnh hạng nhất nhì ở kinh thành.

Vầng trăng tròn vành vạnh treo giữa bầu trời . Khi Tạ gia tiếng rộn ràng, Tạ Thế An lặng lẽ một trong sân, độc ẩm.

“Nhân Nhân, đây là năm thứ hai mươi nàng rời , đám hài nhi trưởng thành hết cả .”

“Mấy năm nữa cũng nên về quê tĩnh dưỡng. Ta sẽ khai khẩn một mảnh đất nhỏ trồng đầy hoa mộ nàng, bao giờ rời xa nàng nữa...”

“Đời quá ngắn mà cũng quá dài. Thật hy vọng kiếp ...”

“Kiếp , và nàng vẫn là phu thê, sinh hạ bốn hài nhi, trọn đời bên ...”

“...”

 

Loading...