Trọng Sinh: Ta Đích Thân Dạy Lại Quý Tử Quý Nữ - Chương 503

Cập nhật lúc: 2025-10-07 05:43:13
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phủ Giang nhũ nhân đang hỉ sự.

Tạ Nhàn, con gái của Tạ gia, năm nay tròn mười sáu tuổi, đang ở độ tuổi xuân thì rực rỡ nhất. Nàng khoác giá y, trong khuê phòng, vẫn đang chải chuốt dung nhan.

Các ngũ phúc bà tử ngừng cất lời chúc tụng cát tường, còn quyến láng giềng xung quanh cũng rộn ràng bàn tán ngớt.

“Giang nhũ nhân quả là phúc khí tày trời, quen đương kim Thái hậu nương nương. Nghe chính tác hợp mối duyên Tạ tiểu thư cùng Tề gia.”

“Tề gia là vọng tộc Tam phẩm, dẫu cho vị công tử chỉ là thứ tử, song cũng kẻ phàm phu tục tử nào dám mơ tưởng. Nghe năm đỗ tú tài, tiền đồ vô cùng xán lạn.”

“Kiếp Giang nhũ nhân ắt tích lũy bao thiện hạnh, đời mới vận may như , thật khiến đời khỏi hâm mộ.”

Đang chuyện, bỗng thấy tiếng từ bên ngoài vọng ——

“Trưởng công chúa giá lâm!”

Mọi lập tức nín bặt, đồng loạt hướng mắt cửa.

Một thiếu nữ vận cung phục từ ngoài bước , nàng xinh vô ngần. Bởi lấn át tân nương tử, nàng cố ý ăn vận thanh nhã vô cùng, đầu cũng chỉ điểm xuyết một chiếc trâm hoa. Cả toát lên vẻ thuần khiết thoát tục, nhưng khiến thể dứt mắt .

“Vị chính là Trưởng công chúa ư? Thật mỹ lệ bao!”

“Đây là đầu tiên chiêm ngưỡng Trưởng công chúa, quả nhiên ung dung hoa quý, dung mạo còn diễm lệ hơn cả mẫu đơn.”

“Nghe Trưởng công chúa và Tạ tiểu thư là bằng hữu thiết. Chắc hẳn Tạ tiểu thư thường xuyên cung sớm tối bầu bạn cùng Trưởng công chúa chăng?”

“Sinh thời tận mắt chiêm ngưỡng hậu duệ của hoàng thất quý tộc, quả đúng là thơm lây phúc khí của Tạ gia!”

Gà Mái Leo Núi

“Sao còn đó chuyện? Mau hành lễ...”

Chưa đợi kịp quỳ xuống, Sở Trường Sinh vội vã cất lời: “Hôm nay là ngày lành của Nhàn nhi, chư vị cần hành lễ với , cứ tự nhiên như thường.”

Lúc Tạ Nhàn lên, gương mặt tràn ngập kinh hỉ, nắm c.h.ặ.t t.a.y Sở Trường Sinh mà thốt: “Vì ngươi rời cung? Ta còn ngỡ rằng...”

Mười mấy năm , thám tử địch quốc suýt chút nữa bắt cóc Trường Sinh. Kể từ đó, nàng hầu như từng bước chân khỏi hoàng cung.

Hôm nay là ngày đại hôn của nàng, đương nhiên Tạ Nhàn cũng mong bằng hữu thiết thể đến chung vui ly rượu xuất các. Song bên ngoài chẳng thể an bằng chốn hoàng thành, nên nàng cố ý gửi thư dặn Trường Sinh đừng đến.

Ai ngờ Trường Sinh đồng ý, tưởng thuận theo ý , mà nay xuất hiện.

“Ngươi xuất giá, đương nhiên đến chứ.” Sở Trường Sinh véo nhẹ má nàng: “Ta tận mắt xem Nhàn nhát gan lúc xuất giá sẽ t.h.ả.m thiết .”

Tạ Nhàn hất nhẹ tay nàng: “Tề gia cách phủ chẳng mấy xa xôi, sẽ .”

Nàng miệng , song khi tựa lên lưng Từ Thích, cõng kiệu hoa, kiệu hoa nhấc lên, bóng cổng, lệ nàng vẫn kìm mà tuôn rơi.

Dẫu nhà chồng gần, xuất giá vẫn là xuất giá. Sau thăm mẫu cũng xe ngựa trở về, chẳng thể nào tùy ý như thuở nữa.

Kiệu hoa dần dần khuất xa, Giang nhũ nhân dù nức nở ruột gan, nhưng vì còn khách khứa ở đó, đành nuốt ngược nước mắt trong , hướng về phía Sở Trường Sinh : “Trưởng công chúa nên mãi, mau trong an tọa, tiệc bắt đầu .”

Sở Trường Sinh phất tay: “Không phiền Giang di nương, sẽ đến Tề gia dự tiệc.”

Đến Tề gia còn thể tận mắt chứng kiến Nhàn nhi bái đường thành , chừng đến tân phòng bầu bạn cùng Nhàn nhi.

Nhàn nhi vốn là kẻ nhút nhát, đến chốn lạ, quen một ai, chắc sẽ kinh hoảng đến nhường nào.

Sở Trường Sinh cưỡi ngựa theo kiệu hoa về phía Tề gia.

Tề đại nhân là quan Tam phẩm trong triều, trưởng tử cũng giữ chức Thất phẩm. Tạ Nhàn gả cho vị Tề tam thiếu gia, một tú tài, tuy là thứ tử nhưng Tề gia vẫn thiết yến linh đình, mời đông đảo quan trong triều đến dự.

Sở Trường Sinh bất ngờ quang lâm, khiến Tề gia khỏi kinh hãi tột độ, vội vàng thỉnh nàng trong an tọa. Nàng vốn dĩ đến đây để tăng thêm thể diện cho Tạ Nhàn, nên cũng khách sáo thượng vị, dùng bữa no nê xong liền tức tốc tới tân phòng.

Một đám phụ nhân Tề gia cũng tề tựu tại tân phòng, trò chuyện cùng Tạ Nhàn, nhân tiện giới thiệu các thành viên Tề gia. Không khí trong phòng vô cùng hòa thuận.

Sở Trường Sinh cũng trong phiền, nàng dắt tuấn mã rời khỏi Tề gia phủ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/trong-sinh-ta-dich-than-day-lai-quy-tu-quy-nu/chuong-503.html.]

Tuổi cập kê, con tuấn mã phụ hoàng và mẫu hậu phái từ phương Nam đưa về tặng nàng, vốn là một chú ngựa thuần phục, khiến nàng vô cùng yêu thích.

Cả năm giam hãm trong cung cấm, vất vả lắm mới dịp xuất cung. Đương nhiên nàng cũng tiện thể dạo chơi một phen. Ca ca vốn thích vịt bát bảo, chi bằng mua một con về dâng . Thằng nhóc Giác ca nhi mê mẩn hạt dẻ ngào đường của lão ông nơi đầu phố, cũng nên mua vài phần đem về...

Nàng dắt tuấn mã rảo bước đến đầu phố, thì thấy đám đông xúm xít quầy hạt dẻ ngào đường nọ.

Một cụ ông sõng soài đất, sắc mặt trắng bệch.

“Ai chà, Lý lão gia ? Chẳng đại nạn cận kề đó ?”

“Lão tuổi thất tuần mà ngày ngày vẫn bươn chải bày hàng bán hạt dẻ, sống thế còn gì là ý nghĩa.”

“Nói bậy bạ gì ! Lý lão gia còn một nhi tử ngốc nuôi, nếu lão nhân gia mà mất thì thằng ngốc đó cũng khó lòng sống nổi.”

Trong tiếng nghị luận của , một nam tử trẻ tuổi bước tới.

Hắn đang định quỳ xuống xem xét tình trạng của lão nhân thì một dân hiếu sự chặn : “Ngươi là ai? Muốn gì? Trước khi y sư tới, chớ ai động chạm Lý lão gia!”

Giọng của nam tử cũng như vẻ bề ngoài của , ôn hòa lễ độ: “Ta chính là đại phu.”

“Ngươi là đại phu ư? Trông trẻ măng thế .”

, thoạt chỉ mới mười sáu, mười bảy xuân xanh, vẫn chỉ là một hài nhi, thể là đại phu?”

“Này hài tử, Lý lão gia khổ cả đời, ngươi cũng đừng gây thêm phiền phức nữa.”

Nam tử nhấn mạnh: “Ta thực sự am tường y lý, xin hãy để thử một phen.”

Dung mạo đoan chính, ánh mắt trong trẻo khiến ít bất giác tin tưởng, bởi mà tránh đường, nhường lối cho tiến lên.

Nam tử quỳ xuống, khẽ vươn ngón tay ngọc ngà đặt lên mạch đập của Lý lão gia, rêu lưỡi của lão, vầng trán đang nhíu chặt của liền giãn , : “Không cả, chỉ là chút tiểu bệnh mà thôi.”

Hắn xong, liền rút từ trong tay áo một gói giấy, lấy một vật trông tựa kẹo đường, định bỏ miệng Lý lão gia.

“Hài tử, ngươi chớ càn! Đừng thứ gì cũng nhét miệng lão nhân gia!”

“Đừng với chúng viên kẹo ngọt thể cứu mạng nhé.”

“Thật quá nực .”

Nam tử nhíu mày: “Bệnh nhân tỳ vị hư nhược, mạch đập nhanh, hiển nhiên là chứng hạ đường huyết. Ăn một viên kẹo liền sẽ thuyên giảm.”

“Thật quá nực !”

“Lần đầu tiên đến chuyện !”

“Nếu một viên kẹo ngọt thể chữa bách bệnh, cần gì nuốt những thang t.h.u.ố.c đắng ngắt ?”

“Ai chà, hài tử nhà ngươi lời khuyên nhủ chứ...”

Chỉ thấy nam tử dùng tốc độ nhanh như chớp giật, nhanh chóng nhét viên kẹo miệng Lý lão gia.

Người xung quanh lập tức lớn tiếng khiển trách .

Bỗng nhiên, tiếng một thiếu nữ chợt cất lên: “Lão nhân tỉnh ! Lý đại gia tỉnh !”

Người cất lời chính là Sở Trường Sinh.

Thuở nhỏ, nàng vốn ưa sự tịch mịch, song khi trưởng thành càng yêu thích cảnh phồn hoa huyên náo. Huống hồ, sống mãi nơi thâm cung nội viện, đương nhiên cũng chiêm ngưỡng những chuyện lạ lùng hiếm thấy.

Nàng vẫn luôn dõi theo Lý đại gia, khi thấy ngón tay Lý đại gia khẽ động, nàng y sắp hồi tỉnh.

Đây cũng là đầu tiên nàng đến chuyện một viên kẹo thể cứu mạng .

Nàng bất giác đưa mắt về phía vị công tử tay cứu nọ.

 

Loading...